Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 95

Có 1 bạn học sinh đã nói với cô giáo:

- Em thưa cô, nhiều khi em tự hỏi, em không biết em sinh ra để làm gì nữa.

Cô giáo nói:

- Em sinh ra để trở thành người có ích.

Học sinh đáp:

- Nhưng tại sao phải trở thành người có ích hả cô? Em có ích hay sống vô ích thì trái đất vẫn quay mà.

Hãy viết tiếp cuộc đối thoại trên theo chiều hướng mà em mong muốn.

-----------------------------

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 95:

     DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN CỦA BẠN ĐẠT GIẢI NHẤT: Lisa

     Có 1 bạn học sinh đã nói với cô giáo:

- Em thưa cô, nhiều khi em tự hỏi, em không biết em sinh ra để làm gì nữa.

     Cô giáo nói:

- Em sinh ra để trở thành người có ích.

     Học sinh đáp:

- Nhưng tại sao phải trở thành người có ích hả cô? Em có ích hay sống vô ích thì trái đất vẫn quay mà.

     Cô giáo nói:

- Vậy em thử nghĩ xem, những thầy cô dìu dắt em, những người bác sĩ chữa bệnh cho em, những người thân,  họ hàng  luôn bên cạnh dìu dắt em và  cả bố mẹ sinh ra em; họ là người vô ích sao?

     Học sinh đáp:

- Dạ không ạ, họ đều là người có ích và tất cả những người đó đối với em đều rất quan trọng. Nếu không có bố mẹ em, em sẽ chẳng được sinh ra. Nếu không có bác sĩ, thầy cô và những người họ hàng thân thiết; em sẽ chẳng được yêu thương, chăm sóc. Nhưng em muốn hỏi cô, dù chúng ta sống có ích hay không thì mọi vật vẫn thế, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn sưởi ấm cho chúng ta. Việc gì, em phải trở thành người có ích?

     Cô giáo nói:

- Trước khi vào vấn đề chính, em cứ trả lời cô đã nhé. Em nghĩ sẽ ra sao nếu không có thầy cô đến trường giảng dạy, chẳng có bác sĩ khám bệnh cho em?

     Học sinh đáp:

- Thế thì em sẽ chẳng được đi học, lúc em ốm hay bệnh không được chăm sóc.

     Cô giáo nói:

- Vậy còn bố mẹ và họ hàng của em, nếu không có sự  yêu thương, chăm sóc của họ, em có được như bây giờ không?

     Học sinh đáp:

- Dạ không cô ạ, nếu thiếu họ; em sẽ chẳng có gì, vì em còn bé lắm, còn phải cần sự giúp đỡ của họ mới lớn lên và khỏe mạnh như những bạn khác được.

     Cô giáo nói:

- Vậy em thấy cuộc sống em không có mọi người giúp đỡ và yêu thương, em vẫn ổn chứ.

     Học sinh đáp:

- Dạ không ạ.

     Cô giáo nói:

- Cô đưa ra một ví dụ nhỏ nhé. Trong một gia đình, nếu như các thành viên của gia đình đó sống không hòa thuận và vui vẻ, thì lúc này, ngôi nhà dù còn đó nhưng có ích gì ko?

     Học sinh đáp:

- Theo em thì không cô ạ. Bởi vì dù ngôi nhà đẹp đến mấy, to đến mấy. Những người sống trong ngôi nhà đó chẳng vui vẻ thì cũng không có ích gì. Vì em nghĩ, họ xây dựng nhà cửa cũng bởi vì muốn chăm lo cho gia đình họ, giống như bố mẹ em vậy, họ rất yêu thương em.

     Cô giáo nói:

- Thế đối với mỗi thành viên trong gia đình, các thành viên khác có ích với họ không?

     Học sinh đáp:

- Em nghĩ có ạ, những thành viên này và những thành viên khác  trong gia đình đều sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn khi có những thành viên khác. Như vậy, ai cũng là người có ích đối với người còn lại.

     Cô giáo nói:

- Đúng rồi, vậy cô hỏi em một câu hỏi nhỏ nữa nhé. Theo em những người xung quanh em, như các vị bác sĩ, thầy cô và người thân của em chẳng hạn, họ cống hiến, giúp ích cho xã hội, cho mọi người để làm gì?

     Học sinh đáp:

- Chắc là họ mong muốn cuộc sống của mọi người tốt hơn cô ạ.

     Cô giáo nói:

- Vậy bây giờ em đã hiểu tại sao cô nói Em sinh ra để trở thành người có ích rồi chứ?

     Học sinh đáp:

- Dạ rồi cô ạ. Em sinh ra để trở thành người có ích bởi vì nếu là người có ích em sẽ giúp ích được cho mọi người, giúp cho chúng ta tốt đẹp hơn. Và giờ em cũng hiểu, dù trái đất vẫn quay, mọi thứ vẫn như vậy nhưng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì khi ai cũng đều sống vô ích.

     Cô giáo nói:

- Em hiểu rồi là tốt, em nên nhớ rằng, mọi người xung quanh em; nuôi em lớn lên và dạy em trưởng thành chính là để em trở thành người có ích cho xã hội. Để em có thể đưa giá trị của em cho mọi người, để em có thể lan tỏa tình yêu thương của em đối với người khác. Và dĩ nhiên, sẽ rất thảm thương nếu em trở thành người vô ích, vì như vậy em sẽ bỏ lỡ những thứ tốt đẹp, những  tình cảm đáng quý mà người có ích có thể có được. Con người chúng ta sống thể nào, trái đất vẫn quay và mặt trời vẫn sưởi ấm cho ta; nhưng trái đất, mặt trời và mọi vật sinh ra sẽ chẳng còn ý nghĩa khi ta sống vô ích. Những sự vật đó sinh ra để cho ta sự sống, nhưng em phải nhớ rằng, sống vô ích thì ko đáng sống. Vậy nên, em hãy nhớ lời cô; học tập thật tốt để trở thành người có ích cho xã hội, em nhé.

- Vâng ạ! Em cảm ơn cô nhiều nhé, giờ em đã hiểu được em sinh ra có ý nghĩa gì rồi ạ.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN CỦA BẠN ĐẠT GIẢI NHÌ: khoa le nho

Có 1 bạn học sinh đã nói với cô giáo:

- Em thưa cô, nhiều khi em tự hỏi, em không biết em sinh ra để làm gì nữa.

     Cô giáo nói:

- Em sinh ra để trở thành người có ích.

     Học sinh đáp:

- Nhưng tại sao phải trở thành người có ích hả cô? Em có ích hay sống vô ích thì trái đất vẫn quay mà.

- Em biết không? Sống là cho, là chia sẻ, là cống hiến. Sống để yêu thương và nhận lại yêu thương. Con người là một hạt cát vậy thì xã hội là một bờ biển, nhưng nếu không có sự liên kết của những hạt cát đó liệu có tạo nên được một xã hội? Phải, chúng ta cần phải biết sống và suy nghĩ không chỉ cho mình mà còn cả những người xung quanh. Ta phải sao cho có ích bởi cuộc sống có quy luật của nó, phải biết cho đi thì mới có thể nhận lại được. Cuộc sống còn là sự sẻ chia giữa người với người, là sợi dây liên kết giữa ta với thế giới. Trái đất vẫn quay nhưng nếu không có sự hòa hợp thì con người không thể tồn tại được. 

     Trước tiên, em nên hiểu thế nào là cho và nhận trong cuộc sống? Tất nhiên, đó không hẳn là sự cho hay nhận tiền bạc mà ta có thể cho hay nhận rất nhiều thứ với những người xung quanh. Cho, đó có thể là sự chia sẻ với đứa bạn bên cạnh bữa ăn sáng khi nó không kịp mua. Cho, có thể là một chút tiền đặt vào thùng quyên góp cho người nghèo. Cho, là rất nhiều điều trong cuộc sống này. Trong cuộc sống hiện đại này, có phải em nghĩ  con người chúng ta ngày càng ít quan tâm đến người khác. Không, không phải như vậy cũng có rất nhiều những nghĩa cử cao đẹp, giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống. Hàng ngày, có rất nhiều các anh chị sinh viên tình nguyện đi dạy cho trẻ em nghèo, đi giúp cho các gia đình neo đơn, hay giúp các chú công an điều khiển giao thông khi cần mà không đòi hỏi một chút công lao gì. Ngoài ra, cũng còn rất nhiều các tổ chức từ thiện, nhằm giúp đỡ những trẻ em vùng cao. Hay mỗi khi có lũ quét, nhà nước và người dân lại cùng chung tay góp sức để có thể giúp đỡ đồng bào vùng lũ bớt khó khăn. 

     Em là người được hưởng thành quả của sự hòa bình do thế hệ cha anh đi trước, được sống trong một môi trường giáo dục cũng không phải là tệ, chắc hẳn em cũng biết rất nhiều chương trình giúp đỡ những trẻ em vốn dĩ đã  phải mang trong mình những căn bệnh khó chữa, hay phải sống trong những hoàn cảnh khó khăn. Ví dụ như chưong trình “Trái tim cho em”, là chương trình giúp đỡ cho những em nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh mà hoàn cảnh gia đình khó khăn không thể phẫu thuật cho các em được. Cũng nhờ chương trình mà rất nhiều em nhỏ được chữa bệnh, được cắp sách đến trường và thực hiện ước mơ của mình. Tất nhiên đó không phải là chương trình duy nhất được tạo ra để giúp đỡ các em nhỏ như vậy còn có rất nhiều các chương trình như thế. Điều đó chứng minh một điều rằng, chúng ta vẫn đang sống trong một xã hội rất nhân đạo, mọi người vẫn rất quan tâm đến những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình. 

- Vậy thưa cô, có phải mình sống có ích như vậy là chỉ để cho nhau những giá trị về vật chất không? 

- Không phải như vậy đâu em, em đã từng được nghe câu chuyện về một cậu bé giàu lòng nhân ái? Chuyện kể rằng, khi cậu bé gặp một người ăn xin cực khổ, cậu lục lọi khắp người mà không tìm thấy gì để có thể cho ông lão. Cậu đã lại gần và cầm tay ông lão giữa ngày đông giá rét, xin lỗi ông vì không có gì cho ông. Nhưng ông cụ đã nói rằng: “Cháu đã cho ông rất nhiều rồi”. Và em có hiểu không? Cái mà cậu cho ông lão đó là hơi ấm của tình người. Mỗi người trong chúng ta nhiều khi không thể lựa chọn số phận cũng như cuộc sống của mình. Vì vậy, sự sẻ chia là vô cùng cần thiết. Nó làm cho chúng ta cảm thấy ấm áp hơn, làm cho người với người gần nhau hơn. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta nên biết quan tâm, chia sẻ với những xung quanh mình. Khi bạn bè có chuyện buồn, chúng ta nên hỏi thăm, động viên để bạn bớt buồn, cũng như cố gắng phấn đấu trong tương lai. 

     Em là một người có học thức, chắc chắn sẽ biết đến chủ tịch Hồ Chí Minh, người cha già của dân tộc. Cả đời Bác không một phút nào người nghĩ cho bản thân, chỉ biết nghĩ cho dân, cho nước cũng không một lời oán thán. Một người bao dung, cao cả như vậy, nên Người cũng nhận được rất nhiều. Cả nhân dân Việt Nam luôn một lòng kính yêu người, cả những thế hệ hôm nay và cho đến mai sau.  Như vậy đấy em ạ , cho luôn đi đôi với nhận , những người có tấm lòng bao dung, biết quan tâm, giúp đỡ người khác rồi sẽ nhận lại được rất nhiều, dù họ không bao giờ đòi hỏi đền đáp. Họ sẽ được những người xung quanh yêu quý, kính trọng, và mọi người sẽ sẵn sàng giúp đỡ khi họ gặp khó khăn. Đó mới thực sự là giá trị của cuộc sống này. 

- Cô ơi, trong cuộc sống này em thấy vẫn còn rất nhiều người ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Vậy sao họ vẫn được sống rất tốt?  

- Không phải như vậy đâu em, một con người không quan tâm đến chuyện gì, cũng như không quan tâm đến những người xung quanh sẽ không thể hòa hợp được với mọi người. Em đã từng được nghe câu chuyện: Có một người thấy nhà hàng xóm bị cháy mà không chịu sang giúp, cuối cùng thì lửa cháy lan sang đến nhà mình thì đã không có ai giúp, cũng không kịp để chữa cháy nữa? Đó là hậu quả của những người ích kỉ. Nếu như em không giúp người khác, thì người khác cũng sẽ không giúp em. Có ai hỏi han em khi em buồn  nếu như em chẳng bao giờ quan tâm đến những người xung quanh? Hay có ai giúp em, khi em luôn luôn từ chối mỗi khi ai đó có việc phải nhờ đến bản thân mình? Chắc chắn là không. Không ai muốn giúp đỡ một người luôn lẩn tránh công việc cả. 

     Sống trong cuộc sống này, mỗi người chúng ta cần phải biết quan tâm, giúp đỡ những người xung quanh, từ những việc nhỏ nhặt nhất. Hãy sống để người với người gần nhau hơn trong cuộc sống hiện đại này. 

- Em hiểu rồi cô ạ. Cảm ơn cô, chúng ta phải sống sao cho thật có ích. Sống là phải biết cho chứ không phải để nhận riêng mình. 

     Các bạn ạ! Chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một cuộc sống, một xã hội thật đẹp để ngày một tiến tới một nền văn minh tiên tiến, một thế giới phát triển hiện đại, chứa chan tình yêu thương của tất cả mọi người. 

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Thư Hoàng

     Có 1 bạn học sinh đã nói với cô giáo:

- Em thưa cô, nhiều khi em tự hỏi, em không biết em sinh ra để làm gì nữa.

     Cô giáo nói:

- Em sinh ra để trở thành người có ích.

     Học sinh đáp:

- Nhưng tại sao phải trở thành người có ích hả cô? Em có ích hay sống vô ích thì trái đất vẫn quay mà.

     Cô giáo mỉm cười, nói:

- Trái đất quay đó là chân lí tự nhiên của nó, nhưng trở thành người như thế nào sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của chúng ta. 

     Bạn học sinh ấy ngạc nhiên hỏi:

- Là sao cô? Chuyện trở thành một người có ích hay vô ích quan trọng lắm sao? Dù gì thì trái đất vẫn quay mà, đâu có gì quan trọng đâu cô?

     Cô giáo dịu dàng xoa đầu bạn học sinh ấy và bảo:

- Trái đất quay là chuyện tự nhiên, từ đó tới nay chưa ai thay đổi được. Nhưng với mỗi con người chúng ta, việc xác định mục tiêu cho cuộc đời là trở thành người có ích hay vô ích rất quan trọng đối với cuộc sống và ảnh hưởng đến toàn xã hội, thế giới. Em thử suy nghĩ xem, một bạn cố gắng học hành, siêng năng, ngoan hiền còn một bạn khác thì ngược lại: lười biếng, quậy phá, không lo học hành thì lớn lên hai người đó sẽ như thế nào?

     Bạn học sinh trả lời ngay:

- Thưa cô, đương nhiên là bạn ngoan hiền lớn lên sẽ có công ăn việc làm, trở thành người có ích cho xã hội. Còn bạn lười biếng kia lớn lên sẽ ăn chơi lêu lổng, không giúp gì được cho xã hội, là người vô ích. Đúng không cô?

     Cô giáo vui vẻ nói:

- Đúng rồi! Vậy theo em, một người có ích và vô ích thì ai sẽ được mọi người, xã hội yêu quý, kính trọng hơn?

     Bạn học sinh liền nói:

- Thưa cô, đương nhiên là người có ích sẽ được yêu quý, kính trọng hơn ạ.

     Cô giáo nói:

- Vậy em suy nghĩ xem, nếu một thành phố có nhiều người tốt và chăm chỉ và thành phố khác thì có nhiều người thiếu trách nhiệm, lười biếng thì thành phố nào sẽ phát triển và giúp cho thế giới tốt hơn?

     Bạn học sinh trả lời:

- Thưa cô, đó là thành phố có nhiều người tốt ạ.

     Cô mỉm cười và nói:

- Vậy em có thể thấy được người có ích quan trọng như thế nào rồi chứ? Em có muốn sống trong một môi trường tốt đẹp không?

     Học sinh ấy đáp: "Có ạ".

     Cô giáo nói:

- Đương nhiên là ai cũng muốn như thế rồi. Nhưng mỗi người chúng ta phải biết sông như thế nào để trở thành người ngoan hiền và có ích cho xã hội. Như thế chúng ta mới được sống, vui chơi trong môi trường lành mạnh và vui tươi. Em hiểu chưa?

     Học sinh ấy vui vẻ nói:

- Cảm ơn cô rất nhiều. Bây giờ em sẽ cố gắng trở thành một người có ích cho xã hội để góp phần giúp cho Trái Đất trở nên xinh đẹp và bình yên hơn.

     Cô giáo cười và nói:

- Cố gắng lên nhé! Học trò ngoan của cô!

     Hai cô trò vừa đi vừa trò chuyện và bước vào lớp học.

-------------------------

CHÚC MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI TUẦN NÀY. NHỮNG BẠN CHƯA ĐẠT GIẢI, HÃY TIẾP TỤC THAM GIA VIẾT BÀI VĂN VUI SỐ SAU ĐỂ RINH QUÀ TỪ BAN TỔ CHỨC CỦA OLM.VN NHÉ!