Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 90

1. Em hãy xem và đặt tên cho đoạn phim sau.

2. Viết một bài văn nghị luận nêu suy nghĩ của em về tên đoạn phim mà em vừa đặt.

-----------------------------

     CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 90:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: specialwater

1. Bộ phim nãy em đặt tên cho nó là: TÌNH CHA CON 

2. Bài làm:

          Có ai đó đã nói rằng: người cha là người biển rộng bao la, ôm chầm lấy ta, dạy những bước đầu đời cho ta đi, chẳng có cái gì để so sánh được công lao, những hi sinh mà cha đã cho chúng ta. TÌNH CHA CON - bộ phim trên được em đặt tên sở dĩ bắt nguồn cái mãnh liệt tình yêu thương của người cha dành cho con và con dành cho người cha thương yêu của mình. 

          Trong xã hội này, hình như cái bóng thoáng lập lòe của gia đình chắc không quan trọng nữa đối với họ. Cuộc đời đối với họ là những đồng xu, tiền của, thậm chí cả những thứ họ có thể trao đổi chỉ để lấy tiền. Đối với họ, tiền là phù du, là tất cả, không có gì có thể kiểm soát họ ngoài tiền nhưng họ có nghĩ đến tình cha hay tình mẹ hay không. Chính họ đã kiếm ra đồng tiền vất vả để nuôi ta đấy. Đừng nên xúc phạm tới cha mẹ, nếu bạn còn là một người con. 

          Nhắc đến tình cha, đó là một thứ tình cảm thiêng liêng cao cả. Tác phẩm được làm thành phim nói lên bao nhiêu ý nghĩa trong đó. Từ việc chiếc xe lăn bánh của cô bé với người cha, dần dần cho mãi đến già chiếc xe ấy chỉ còn là một người chứ không phải 2 người đi nữa. Tình cảm cha con ở đoạn phim trên gây lên bao nhiêu tình thương cha con mà ai ai cũng phải tôn trọng. Người con đã dành rất nhiều tình cảm cho người cha, cái thời gian phai mờ không thể làm nhòe nhạt được trái tim sâu nặng đối với cha của mình, đối với người con người cha chính là tất cả, không có gì có thể so sánh với tình cha trong người con của tác phẩm trên. 

          Bạn luôn nghĩ rằng khi bạn lớn lên sẽ không cần đến cha đến mẹ vì chính bạn đã đủ tự lập rồi nhưng chắc chắn dù bạn trưởng thành đến đâu thì gia đình và cha mẹ vẫn là bến đỗ bình yên cho ta trở về, ta cứ nghĩ rằng mình đủ tự lập để không cần nhưng cha và mẹ luôn theo dõi theo ta từ mọi hướng lo lắng cho ta, dù trong gió mịt mù của bão cát hay bão tuyết, họ vẫn dang rộng vòng tay ôm ta khi ta vấp ngã, sẵn sàng hi sinh khi cho ta. Thế gian rộng lớn nhưng đâu bằng con mắt tình thương, bao la mênh mông theo dõi người con trên những bước chân mà con đi. Cái khoảnh khắc ấy cứ xuất hiện khi nhớ tới cái tình cảm làm rung động tim tôi của tác phẩm trên. Trên chiếc xe ấy dù không có người cha đi cùng nhưng người con vẫn luôn theo dõi người cha. Hơn nữa, cái gió lành lạnh, làm con thuyền không được vững vàng nhưng người cha vẫn ổn định tinh thần để có thể chèo về hết sức đến với người con. Dù năm tháng xa mờ, chưa đến và dòng biển đó đã rút cạn hiện nước biến thành đồng ruộng trải rộng mênh mông, lúc đó người cha vẫn đang còn sống và người con từ già bỗng chốc như trở lại tuổi thơ khi nhìn thầy cha. Thế đấy, tình cảm của họ đâu bao giờ phai mờ, cứ thế cứ thế, người cha luôn dành hết trái tim của mình yêu thương con mình hết mức. Hơn nữa, tôi cũng rất cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi một người cha dù cha tôi chỉ làm một thợ may nhưng tôi rất tự hào, chỉ cần có người cha cao cả, yêu thương con tôi luôn cố gắng dốc sức học hành để làm cha vui. 

          Cuộc đời của bạn sẽ luôn nhập nhòe, chỉ nhìn bằng một con mắt khi bạn không thể thấu hiểu đuọc những gì mà cha dành cho bạn. Dù nạt hay chê, người cha vẫn luôn ủng hộ và khuyên răn người con mà thôi. Đừng lấy làm đó mà giận cha mình. Hãy sống tình cảm với cha mình hơn khi bạn được làm một người con của cha. Ánh bình minh luôn soi rực tình thương không ai dành hết được đó chính là TÌNH CHA CON. 

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Thủy Linh

1. Tên: gia đình nơi tình yêu không bao giờ kết thúc.

2. 

          Trên thế gian này bạt ngàn muôn nơi mà bước chân ta có thể đặt đến, vô số những người mà ta sẽ gặp qua. Vậy nhưng cuộc đời bạn liệu có thể nghĩ về bao nhiêu nơi, nhớ về bao nhiêu người? Rồi sẽ có những thứ, những người dần dần phai mờ trong cuộc sống của bạn theo thời gian nhưng tôi tin rằng duy chỉ có gia đình là ngoại lệ. Bởi đó là nơi cuộc sống bắt đầu và là nơi tình yêu không bao giờ kết thúc. Cũng chính vì vậy mà tình cảm gia đình mới thật sự quá đỗi thiêng liêng.

          Âm thanh đầu tiên khi ta chào đón cuộc đời là những tiếng khóc, đó không chỉ là tiếng khóc của trẻ thơ mà còn là tiếng vỡ oà xúc động của mẹ cha. Vòng tay người mẹ ôm lấy con thơ hát ru à ơi vào mỗi trưa hè, những nụ hôn và câu chuyện kể trước lúc con ngủ, những đêm thức trắng bên giường vì chăm con ốm. Rồi những lời dạy dỗ của bố, những lần bố dạy cho ta chập chững đi trên đôi chân nhỏ của mình, những ngày bố giữ sau chiếc xe đạp để con chỉ yên tâm đạp trên con đường đầy sỏi đá. Từng nụ cười con thơ ngây, những giọt nước mắt rơi xuống khi phạm lỗi. Những bữa cơm ấm cũng quây quần bên gia đình. Tất cả những điều tưởng chừng giản dị ấy cũng khiến cho tình cảm gia đình trở nên vĩ đại mà thiêng liêng.

          Gia đình là nơi khởi nguồn dạy cho ta những điều hay, lẽ phải, những kiến thức để ta bước vào cuộc đời. Từ việc đơn giản như cách cầm thìa, cầm đũa hay mặc quần áo, đến đạo làm người hay cách sống của mỗi con người đều xuất phát từ gia đình. Để rồi từ đó, những gì mà gia đình dạy cho ta trở thành hành trang cơ bản nhất để bước vào một tương lai không bao giờ bình yên như truyện cổ tích mà mẹ hay kể.

          Gia đình là nơi dạy ta đi, nhưng cũng là nơi duy nhất chào đón chúng ta quay về. Khi còn bé, chắc hẳn nhiều người nghĩ sao mà thời gian trôi chậm chạp đến vậy, bao giờ mới hết lớp 12, mới thoát khỏi vòng kiểm soát của ba mẹ. Nhưng khi thoát ly khỏi những sự kiểm soát đó cũng chính là khi con người ta phải rời xa gia đình. Chỉ có khoảng cách mới khiến con người ta càng biết trân trọng những giây phút bên nhau đáng quý. Những va vấp nơi đường đời không nhận được cái đỡ tay hay bế dậy dỗ dành như thời còn bé bên cha mẹ. Vì vậy mà con người ta khi xa nhà luôn khao khát quay về để tìm được một chốn nào đó ủi an và dạy bảo mình bằng tình yêu thương cao cả nhất.

          Trên thế gian này có biết bao cung đường dẫn đến bao nơi với vùng trời tươi sáng khác nhau. Nhưng chẳng nơi đâu mà giấc ngủ bắt đầu từ cái ôm hôn của mẹ và những câu chuyện cổ ngọt ngào. Chẳng nơi đâu bữa ăn ngập tràn tiếng cười đùa bên mâm nhỏ. Chẳng nơi đâu mà bước ra khỏi nhà với những đồ đã được bàn tay lặng thầm chuẩn bị sẵn một cách kĩ càng. Chính những điều giản dị mới tạo nên cái thiêng liêng, chính những gì nhỏ nhặt góp lại mới cao cả hơn bao giờ hết. Thế gian rộng lớn lướt qua ngàn người không ai như cha mẹ, họ là người duy nhất chịu hy sinh một đời vì ta. Bởi vì có tình cảm mẫu tử, phụ tử mà gia đình mới là chốn tình yêu không thể đo bằng thước. Chính những tình cảm gia đình ấy biến thành sức mạnh thôi thúc con người ta làm tất cả vì nhau. Giống như trong bộ phim "cha và con gái" đạt giải oscar năm 2000 đã nói về. Đó không phải là một câu chuyện xa xôi như thần thoại mới khiến con người ta cảm động mà đó là một câu chuyện hết sức bình dị nên mới đi vào lòng người. Ở đó, tình cảm gia đình được biểu hiện qua tình phụ tử. Người cha biết rõ hiểm nguy vẫn theo dòng nước khao khát đến một chân trời nào đó làm việc để có thể gửi tiền về nuôi con trưởng thành. Còn đứa con ngoan vì thương nhớ cha đã ngày đêm đứng bên bờ hồ mong ngóng từng ngày không bỏ cuộc, bởi trên đường đời vấp ngã hay đớn đau con người ta vẫn luôn hướng về gia đình. Tình cảm ấy là lý do cho đến khi người con gái già đi thành bà lão, cho đến khi mặt hồ đầy cỏ dại vẫn không nguôi nhớ về người cha thân yêu. Để rồi khúc cuối cùng của đoạn phim cảnh cha ôm vào lòng đứa con gái đã khiến không ít người rơi nước mắt.

          Dù năm năm tháng tháng mọi thứ có phai mờ, duy chỉ gia đình vẫn in hằn trong tim nguyên vẹn. Vậy mới nói "Gia đình là ngôi thánh đường đầu tiên cho tuổi thơ những điều hay lẽ phải, niềm tin và lí tưởng sống. Đó là nơi chúng ta tìm về để được an ủi, nâng đỡ. Đó là những món ăn đơn sơ cũng là mĩ vị. Đó là nơi tiền bạc không quý bằng tình yêu. Đó là nơi ngay cả nước sôi cũng reo lên niềm hạnh phúc". Đấy cũng là lý do nếu ông trời ban cho bạn một gia đình hạnh phúc đó là điều may mắn. Ngược lại, thật tội nghiệp thay những mảnh đời có gia đình nhưng chỉ như chiếc gương đã vỡ, càng soi càng chỉ nhìn ra những hình ảnh méo mó, rồi chính các mảnh thủy tinh kia có thể đâm vào tâm hồn những vết thương không cách nào chữa lành. Càng tội nghiệp hơn nữa là những đứa trẻ không có nơi nương tựa, chưa bao giờ được tận hưởng tình cảm gia đình thiêng liêng. Đó có lẽ là điều thiệt thòi nhất trong cuộc đời của họ.

          Nếu một ngày bạn chỉ còn một chiếc bánh mì trên tay, đưa về cho mẹ cha hay tặng cho những người bạn, người yêu của mình. Trước khi quyết định điều đó bạn hãy luôn ghi nhớ rằng "Chỉ có ba mẹ, mới yêu con vô điều kiện. Trong khi cả thế giới này, phải có điều kiện mới yêu con." Đừng bao giờ đánh vỡ chiếc gương vì cho dù những mảnh thủy tinh không rơi ra nhưng những vệt nứt ấy mãi còn và chiếc gương không bao giờ soi được như ban đầu nữa rồi. Trân trọng tình cảm gia đình vì nó chỉ có một và cũng là tình cảm thiêng liêng nhất trên thế gian.