Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 76

Những ngày qua, câu chuyện về cậu bé học sinh lớp 1 tử vong sau 1 ngày đi học gây xôn xao dư luận. Báo chí quy kết, tìm thủ phạm; các cơ quan lãnh đạo yêu cầu các cấp làm rõ vụ việc; các trường dân lập, tư thục khác cũng "chột dạ" mà trang bị cho học sinh, con em trường mình những kĩ năng "thoát hiểm",... Nhưng sau tất cả là niềm đau của gia đình nạn nhân, sự thiếu xót của hệ thống giáo dục.

Dựa vào mẩu tin trên và bằng những hiểu biết xã hội của em, hãy viết một đoạn văn nghị luận khoảng 200 chữ nêu bàn luận của em về vấn đề trên.

-----------------------------

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN SỐ 76:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Lê Mai Phương

     Có thể nói trẻ em là tương lai của đất nước. Vị lãnh tụ vĩ đại Hồ Chí Minh đã từng nói: ''Cái mầm có xanh thì cây mới vững,cái búp có xanh thì lá mới tươi quả mới tốt, con trẻ được nuôi dưỡng hẳn hoi thì dân tộc mới tự cường tự lập''. Nắm bắt xu thế của nhiều người Việt, hàng ngoại bao giờ cũng tốt. Nhiều trường dân lập đã ra đời.

     Nhờ nguồn vốn dồi dào, cơ sở vật chất khang trang nên các trường này thường thu hút học sinh hơn. Nhưng thay vào đó lại là nguồn kinh phí đắt đỏ, có thể lên đến hàng trăm triệu 1 năm. Có thể vì bây giờ Tiếng Anh là ngôn ngữ phổ biến trên thế giới. Nên bất kể phu huynh nào cũng muốn con họ có môi trường học tập tốt nhất. Có thể trước khi chọn trường cho con, ai cũng sẽ nghĩ đến một tương lai tươi sáng, khi con của họ trở thành những thiên tài, những giáo sư, tiến sĩ. Nhưng ít ai lại nghĩ xem con mình có hạnh phúc khi ở trường không, có gặp khó khăn gì không.

     Mọi người luôn nói: ''Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý''. Thế nhưng hiện nay điểm thi vào các trường sư phạm lại rất thấp. Nên chất lượng giáo viên cũng không được cải tiến. Thử hỏi, thầy không giỏi thì làm sao trò giỏi được.

     Câu chuyện cậu bé lớp 1 tử vong sau 1 ngày đi học là 1 câu chuyện đau lòng. Cả xã hội đều đang dậy sóng. Có ai còn nhớ câu chuyện câu chuyện cậu bé bị cứa cổ vì sự tắc trách của người chở tôn đi qua không hay những đứa trẻ ở trường mầm non ở Đà Nẵng bị bạo hành không thương tiếc. Lúc đó, có lẽ dư luận cũng đang lên án như thế này. Nhưng sau đó mọi người làm gì, sau khi ngồi viết status chửi bới những người có tội? Lại quay lại nhịp sống hằng ngày. Chỉ có gia đình nạn nhân, những người thân là sẽ không bao giờ quên được. Bởi nỗi đau này sẽ còn mãi mãi. Nó sẽ khắc sâu vào tận tim, gan. Khi đi ra đường,bạn gặp bao nhiêu người đi xe thô chở tôn mà không có bảo hộ. Hay bạn lại tặc lưỡi cho qua và nói: ''Không sao đâu''. Câu chuyện cậu bé tử vong cũng là bài học cho toàn xã hội, nhưng cũng là lúc tìm thấy nhiều lỗ hổng giáo dục hơn. Khi điều tra chiếc xe đã chở cậu bé và các học sinh ngày hôm đó đã phát hiện xe chưa được cấp phù hiệu xe kinh doanh. Khi điều tra về ngôi trường quốc tế này thì lại có nguồn tin cho rằng trường Gateway không phải trường quốc tế,chỉ là cái tên nước ngoài khiến mọi người nghĩ rằng đó là trường quốc tế.Vậy người dân có thể tin vào nguồn tin nào. Liệu Gateway có phải trường quốc tế? Với 1 đứa trẻ chỉ đi học ngày thứ 2,có lẽ còn chưa kịp quen với bạn mới,vậy mà chỉ vì 1 sai sót của giáo viên mà đi đến một kết quả thảm khốc. 9h trong ô tô, với nhiêt độ bên ngoài hơn 40C, đến cả người lớn khỏe mạnh cũng không chịu được.

     Trong tuần qua,có lẽ chiếc đồng hồ thông minh là bán chạy nhất. Có lẽ đó là bài học quý giá với tất cả cha mẹ có con nhỏ. Nhưng kĩ năng phải rèn luyện từng ngày chứ không phải là ngày một,ngày hai là thôi. Thế rồi nỗi đau lớn nhất vẫn thuộc về người nhà nạn nhân. Sự mất mát này mãi mãi không thể bù đắp được.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Trần Ngô Bảo An

     Như các bạn đã biết, vụ việc của một em học sinh bị tử vong đã làm xôn xao dư luận trong mấy ngày qua. Từ vụ việc đó, ai cũng sợ hãi lo cho con mình, ở các trường học cũng có một buổi để giáo dục các em học sinh về cách tự thoát hiểm nhưng sau tất cả là niềm đau thương của gia đình em và sự thiếu xót của hệ thống giáo dục. Người con như một món quà quý hiếm mà thượng đế ban cho gia đình em ấy vậy mà em ấy đã ra đi rất sớm khi mới chỉ có 6 tuổi mà thôi, thật là đáng thương làm sao! Nỗi lòng đó có ai còn đau hơn cho cha mẹ của em ấy không, nỗi đau sau vụ việc này nó như một nhát dao đâm sâu vào trái tim bố mẹ em ấy vậy. Nhưng điều quan trọng là ta phải biết đây là một trường quốc tế rất nổi tiếng là Gate Way, đã nói là trường quốc tế thì chắc chắn sẽ có sự giáo dục tốt, chăm sóc tốt,... vậy mà chỉ một sự bất cẩn mà đã gây ra thảm họa như thế này. Ngôi trường là ngôi nhà thứ 2 của mỗi học sinh, việc thầy cô giáo dục các em học sinh cũng như là các bậc cha mẹ dạy dỗ các em khi ở nhà. Bài "Cổng trường mở ra" của tác giả Lý Lan đã viết một câu của người mẹ nhắn nhủ người con rằng: "Đi đi con hãy can đảm lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra". Đó là sự tin tưởng mà người mẹ trong câu chuyện này cũng như các người mẹ khác đã đặt rất nhiều vào nhà trường và hệ thống giáo dục. Chuyện đã xảy ra, tôi biết rằng, không ai muốn chuyện này xảy ra chút nào cả, chỉ một chút sơ hở của nhà trường đã gây ra hậu quả ngiêm trọng như sự việc trên. Tôi cũng rất buồn về câu chuyện trên và tôi muốn rằng nhà trường và hệ thống giáo dục sẽ quản lí chặt chẽ các em hơn, dặn dò các em học sinh thật kĩ và trang bị những kĩ thuật thoát hiểm. Đừng để là một nơi mà các bậc phụ huynh không thể trao con của mình cho ngôi trường giáo dục. 

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Tiên

Thiên đàng, 16/8/2019

Kính chào mọi người trần gian thân mến!

     Cậu học sinh lớp 1 trường Gateway chết trên xe buýt sau 1 ngày đi học, mọi người còn nhớ chứ? Cháu rất ổn trên thiên đàng, mọi người đừng nhớ cháu quá mà sinh buồn phiền. Đặc ân của cuộc sống, cháu chỉ nhận được 1 ít, mọi người phải cố gắng nhận được thật nhiều nhé! Mọi người đừng xem cháu là đứa bé miệng còn hôi sữa chẳng hiểu gì, cháu đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu để viết lá thư này, mong mọi người đón nhận bằng sự tin tưởng và trân trọng.

     Cháu được lọt lòng mẹ, được mẹ ban tặng cơ thể khỏe mạnh, đón chào ánh bình minh của sự sống. Cháu được sống trong mái ấm gia đình đủ đầy. Đó là khởi đầu cho 1 cuộc sống tốt đẹp với bao ước mơ, hy vọng?

     Cánh cổng Gateway - ngôi trường quốc tế là đôi cánh vững chắc cho cháu chạm tới ước mơ. Nhưng không! Tỉnh lại đi! Ngọn lửa hạnh phúc vừa mới nhen nhóm thì bị dập tắt bởi sự thiếu sót của nhà trường!

      Ngành giáo dục ngày càng tiến bộ, nhưng kéo theo đó là những tệ nạn khó lường như bạo lực học đường, gian lận điểm thi... mới đây thôi, vụ thây giáo giết cô giáo vì tình đã gây chấn động tư tưởng con người. Sự việc ngày càng đi đến đỉnh điểm, chết là hết? Không, chết là cơn sóng thịnh nộ chỉ mới bắt đầu. Mạng người như cỏ rác? Không, 1 sinh mạng đều mang sứ mệnh riêng đều đáng quý như nhau. Chỉ tiếc là có nhiều người vô tình hay cố tình không hiểu điều đó. Thật đáng buồn! 

      Cánh thư này gửi đến mọi người lời nhắn nhủ chân thành từ sâu thẳm trong trái tim cháu...

     Trong đầu cháu chất chứa bao nghi vấn: Tại sao cháu lại là nạn nhân? Tại cháu ngủ quên chăng? Hay tại dáng cháu thấp bé nên không lọt vào tầm mắt của cô giáo? Là tại con? Không, mọi người đã lên án thay cháu, giấc ngủ vô tội, vóc dáng thấp bé vô tội! Hỡi cô giáo đã bỏ quên cháu,tại sao cô không cẩn thận xem xét trước khi khóa cửa? Chỉ 1 hành động nhỏ nhưng để lại nỗi ám ảnh kinh hoàng trong tâm trí cháu. Giật mình tỉnh giấc, đôi mắt xoe tròn ngạc nhiên: không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Nhá nhem tối, không 1 bóng người. Ngột ngạt, khó chịu, cô đơn! Cháu cố hết sức gào thét. Đập cửa. Vẫy tay. Rất nhanh, cháu mệt mỏi, khó thở rồi chìm dần vào giấc mộng ngàn thu. 1 góc nhỏ thoi thóp chờ đợi ai đó cứu rỗi giữa chốn đông người vừa dập tắt!

     Ngay bây giờ, cháu muốn ôm lấy bố, hôn lấy mẹ, khoanh tay chào thầy cô, cười nói với bạn bè.. chỉ là những việc nhỏ nhoi nhưng quá xa vời với cháu. Tất cả là do sự thiếu xót của ngành giáo dục! Chỉ cần họ cẩn thận 1 chút nữa, thì có lẽ đã không giết chết 1 sinh linh bé bỏng, để lại những giọt nước mắt không gì có thể xóa được. Chẳng những vậy, việc này còn gây hoang mang dư luận, ngành giáo dục mất uy tín, kìm hãm sự phát triển xã hội, liệu đất nước có từ "đang phát triển" lên "phát triển" không? Chuyến xe buýt cuối cùng của cháu như 1 hồi chuông cảnh tỉnh: hãy hành động ngay! Hành động ở đây không phải là mít tinh, đấu tranh nội bộ,đóng cửa trường cháu...cháu biết trường cháu không cố ý hại cháu. Bao ngày qua cháu cũng ấm lòng khi nhìn thấy ngành giáo dục có những chính sách thiết thực. Trưởng phòng giáo dục ông Ngọc Anh cũng đã nói:"Với sự việc xảy ra, chúng tôi thấy lấy làm đáng tiếc và thấy trách nhiệm của người lớn trong việc này. Đương nhiên là trách nhiệm của cô giáo chủ nhiệm và cô giáo đưa đón học sinh". Phải, là trách nhiệm của họ, nên cháu mong các bậc giáo viên phải tập trung cao độ vào công việc của mình, cẩn thận trong việc chăm sóc học sinh. Hãy để những hành động đẹp như tình thầy trò giữa cô Trương Tú Dung và anh Chí Đức (Trung Quốc) lan tỏa khắp nơi, chiếm lấy hết phần tệ nạn "giáo dục". Hỡi những bạn học sinh, hãy trang bị những kỹ năng thoát hiểm để có thể sinh tồn giữa cuộc sống đầy bất trắc này nhé! Hãy mạnh dạn lên tiếng phê phán, tố cáo những hành vi xấu xa để xã hội ngày một tiến bộ, văn minh hơn!