Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 62

Hãy viết đoạn văn nghị luận khoảng 300 chữ trình bày suy nghĩ của em về thông điệp được gợi ra từ bức ảnh trên.

-----------------------------

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN SỐ 62

Dưới đây là bài của bạn đạt giải NHẤT: Phạm Thị Thùy Linh

     Con người ta không thể chọn nơi mình sinh ra, vì thế mà vẫn có những mảnh đời đầy bất hạnh, đầy sóng gió và nghiệt ngã. Nhưng họ đâu có lỗi, họ nghèo thật, nhưng không phải ta nhìn họ với ánh mắt xem thường, ta coi họ như những con người tội lỗi, ta nghĩ họ là những kẻ bẩn thỉu và rách rưới và xem họ như một thứ cặn bã chỉ làm hoen ố xã hội. Thật đáng buồn khi vẫn có những con người lại mang trong mình cái suy nghĩ như vậy, vì có lẽ họ chỉ là một kẻ khô khan và không có tâm hồn. Chẳng phải Đức Phanxico đã nói : "Đáng thương thay những kẻ không biết quan tâm đến người nghèo và những kẻ vô gia cư" đó sao ? Những con người vô tâm thì không bao giờ họ biết thông cảm, biết sẻ chia, biết yêu thương những mảnh đời bất hạnh cả. Chúng ta đã bao giờ thấy một đứa trẻ ăn xin hay một người vô gia cư bên đường chưa? Chúng ta đã bao giờ tôn trọng những con người như họ chưa? Và quan trọng hơn là chúng ta đã từng động lòng trước hoàn cảnh khó khăn của họ chưa? Chúng ta nghĩ họ là những kẻ nghèo kiết xác và cuộc đời họ rơi vào cảnh cùng kiệt, rồi lại nhủ trong thâm tâm rằng cuộc sống như thế thì họ sống làm gì nữa. Hoặc đôi khi chúng ta thấy vướng víu bởi vài đồng bạc lẻ trong túi và vứt xuống trước mặt họ bằng một thái độ ngạo mạn, thử hỏi cái cách coi thường người ta như thế thì những tờ tiền đó giường như còn tác dụng nữa không? Nó không suất phát từ tình thương, mà là sự bố thí, vì thế mà vẫn là đồng tiền đấy mà nó đã phản tác dụng. Tệ hại hơn cả là những con người không có tình thương ấy, trước số phận trớ trêu của những con người nghèo khổ ngoài kia thì việc mà họ làm không gì khác chính là đăng ảnh người nghèo lên mạng xã hội. Một dấu hỏi cho việc làm này là đăng lên mạng để làm gì. Thực tế mà nói thì việc làm này dù với mục đích gì đi nữa thì nó vẫn là việc làm không tốt. Phần lớn thì nhiều người đăng lên với mục đích câu like mà thôi. Thật đáng ngại, vì những kẻ làm như vậy chẳng khác nào đang trêu đùa với số phận của người khác? Hãy nhìn họ kìa, những con người đã quá bất hạnh rồi, họ đã phải khổ sở như thế nào khi phải vật lộn, phải bươn chải với cuộc sống phía trước, họ phải đối mặt với bệnh tật. Vậy tại sao, xã hội này không giúp đỡ họ với hành động thiết thực hơn? Vậy tại sao trước khó khăn của họ ta biết cảm thông và giúp đỡ? Tại sao ta không chịu lắng lòng mình xuống mà nghe tâm tình của họ, để ta hiểu thêm về những con người suốt một đời phải chịu bất hạnh? Quả thế, "Nơi lạnh lẽo nhất không phải là Bắc Cực, mà là nơi không có tình thương", chúng ta đừng để sự băng giá vô cảm chiếm lấy tâm hồn ta nữa. Hãy yêu thương những con người nghèo khổ, có như vậy thì xã hội mới tràn ngập ánh sáng mặt trời, ấm áp và êm dịu của tình nhân ái.

Dưới đây là bài đạt giải NHÌ: Nguyễn Công Tỉnh

     Trong xã hội ngày nay, khi nhìn thấy người có hoàn cảnh đáng thương nhưng con người ta chỉ ấn 1 nút ''thích'' rồi lướt qua như không có gì. Xã hội dần phát triển, cuộc sống càng hiện đại con người ta càng thờ ơ mọi thứ, kể cả với đồng loại. Trong bức tranh trên muốn nói về thái độ sống vô cảm của con người. Thật vậy vô cảm là một trạng thái tinh thần mà ở đó con người không có tình cảm ,cảm xúc nhân bản trước bất kì sự vật hiện tượng nào diễn ra xung quanh họ. Họ sống ích kỉ, lạnh lùng, trái tim băng giá, thờ ơ trước những người gặp bất hạnh, không quan tâm đến những sâu xa xung quanh. Căn bệnh vô cảm xuất hiện ngày càng nhiều, trở thành một vấn nạn trong xã hội. Những người có căn bệnh này thường không quan tâm, giúp đỡ những người xung quanh, họ chỉ lo nghĩ cho lợi ích bản thân. Nguyên nhân của sự vô cảm là do lối sống thực dụng của nền kinh tế hiện đại, sự ích kỉ trong lòng mỗi người, sợ vạ lây. Đặc biệt, nó còn do sự ảnh hưởng của cuộc cách mạng khoa học công nghệ, với ứng dụng hiện đại đã ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng đến giới trẻ. Căn bệnh vô cảm gây tác hại vô cùng nguy hiểm: nhân cách con người phát triển lệch lạc, tạo lên sự thờ ơ, vô cảm dẫn đến cái xấu, cái ác lên ngôi, xã hội rối loạn. Để thoát khỏi căn bệnh này, chúng ta cần luôn mở lòng, yêu thương những người xung quanh, yêu thương mà không đòi hỏi nhận lại, đặc biệt cần có biện pháp giáo dục đúng đắn. Có thể nói, vô cảm là căn bệnh có nhiều tác hại ảnh hưởng lớn đến đời sống xã hội cho nên phải lên án đấu tranh loại bỏ. Mặt khác, trong xã hội hiện nay, bên cạnh những căn bệnh vô cảm này thì vẫn có những người luôn quan tâm, yêu thương, giúp đỡ những người xung quanh. Yêu thương, giúp đỡ mọi người khiến cuộc sống của mỗi người trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa hơn.