Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 141

Viết về bài học sâu sắc nhất gắn với thầy cô mà em luôn yêu nhớ.

------------------------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200.000 đồng, giải nhì 100.000 đồng, giải ba 50.000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 20/11/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 20/11/2020.

------------------------------

Các bạn đạt giải các kì trước chú ý: các bạn mở hộp tin nhắn mới để nhận giải thưởng. Trong trường hợp không nhận được tin nhắn nhận thưởng thì các bản liên hệ với tài khoản Admin.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 140

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Nguyễn Văn Tuế

Thời gian vốn dĩ là một thứ rất tàn nhẫn,nó trôi đi chẳng mảy may quay đầu vì ai đó hối hận,nhưng nó qua đi để lại cho mỗi người  những vấp ngã cũng là những bài học mà qua đó giúp ta trưởng thành hơn.Tôi cũng giống như vậy,cũng có một thời thanh xuân rực lửa,từng có những kỉ niệm cùng thầy cô và bè bạn trên ghế nhà trường.Mà trong những bấp bênh thời niên thiếu đó,tôi được thầy Tài dạy dỗ,thầy cũng cho tôi  một bài học đắt giá mà đến tận bây giờ tôi vẫn chưa giám quên.Chông chênh tuổi học trò - những năm tháng khó quên nhất của cả đời người.Năm đó,tôi chính là đứa trẻ mới lớn,vẫn luôn khao khát nhìn về thế giới,nhưng tiến một bước,lại lùi lại hai bước bởi những rụt rè và tự ti.Thời điểm đó ,trong kí ức của tôi : Thầy Tài là một người thầy trẻ,thầy không cao lắm,dáng người có hơi tròn.Tôi thường lén gọi với chúng bạn,đổi tên thành thầy "Mon"- trong Đoraemon. Nhân vật trong bộ truyện tranh mà lũ trẻ bọn tôi rất thích.Thầy không hẳn là một người thầy hiền hòa với giọng trầm ấm như bao trang sách,thậm chí đến cả tính cách cũng rất đặc biệt.Thầy không đi ra từ trong sách,nhưng mỗi khi nhắc về thầy,lòng tôi lại là cả một mảnh ấm áp.Thầy chính là kiểu người có tướng ngồi không giống ai,đến cách dạy cũng rất riêng biệt..Thầy dạy bộ môn tin học, nhưng đi dạy rất hiếm khi thầy cầm sách,đến lớp chỉ cần đọc tên bài là thầy đã tự có bài giảng riêng của chính mình nhưng cách dạy của thầy rất khác.Không giống như các giáo viên khác giảng rồi để cho bọn tôi chép lại trên bảng hay đọc cho bọn tôi viết.Thầy vẽ lên bảng một cái sơ đồ,chia thành các nhánh rồi giảng chi tiết cho chúng tôi,tiếng thầy không trầm ấm,cũng không nhẹ nhàng mà nói rất to,rất vang.Sau đó lại xóa bảng để học sinh tự ghi những gì mình hiểu vào vở.Từng dòng kí ức còn đọng mãi trong tâm trí,đi học trong lớp của thầy không mệt mỏi hay buồn bực,cũng chẳng hề áp lực.Chỉ đơn giản là hiểu,là đưa ra ý kiến và tranh biện cùng những người bạn mà cả thầy cũng là bạn.Thầy cũng xưng "mày - tao", nhưng "cậu bạn" này luôn đúng, không phải đúng vì là thầy giáo,mà là có cách lý giải hay,thuyết phục người nghe hơn hẳn.Thuở đó lớp tôi là một lớp cá biệt,vừa dốt,vừa lười lại quậy,hay nói chuyện, nhưng thầy chưa từng đối xử với bọn tôi khác với lớp bình thường.Thầy vẫn dạy nhưng thầy bắt bọn tôi phải tự mày mò,tự tìm hiểu,tự cố gắng nắm bắt vấn đề.Mỗi lần thực hành,thầy đều cho chúng tôi tự đọc trong sách,rồi mày mò làm thử.Viết thuật toán hay chương trình đều cho bọn tôi làm,được làm theo cách của bản thân,không cần phải phụ thuộc vào giáo viên hay ngồi học thuộc mà là phải chủ động học cách để tìm hiểu và rút kinh nghiệm cho đợt sau.

Nhưng tôi lại là một người hướng nội.Kiểu người mà dù có cả ngàn chữ trong lòng,thì trên mặt vẫn là vẻ hoang mang không nói được thành lời.Ngồi trên một bàn chỉ cần nhiều hơn 5 người là tôi đã lắp bắp,không thể nói đầy đủ nổi một câu.Thế mà thầy Tài lại giao cho tôi thi kể chuyện Bác Hồ trước toàn trường.Tôi từ chối,nhưng thầy vẫn luôn một mặt tin tưởng,giao cho tôi dù tôi có nói bao nhiêu lý do.Lần đó,thầy hỏi tôi: "cộng thêm những gì chuẩn bị sẵn và sự giúp đỡ của thầy,con có bao nhêu khả năng thành công?". Đó là lần đầu tiên,tôi thầy thầy xưng là "thầy",không khỏi bỡ ngỡ,nhưng câu hỏi của thầy,tôi không biết nên trả lời như thế nào,nhưng vẫn lắp bắp: "Em nghĩ....nghĩ là 50% ạ".Thầy cười toe toét,: "thế thì đi đăng kí thôi!".Tôi rất hoang mang nhìn về phía thầy.Lúc đó,thầy đã nói một câu khiến cho tôi ấn tượng đến tận bây giờ,và vẫn luôn coi đó là bài học sâu sắc mãi về sau: "Khi một việc đã có 50% khả năng thành công thì con nên thử làm,trên thế giới này chẳng có sự việc nào 100% là thành công cả , có một nửa khả năng là thành công mà lại không dám thử , thì con còn là thanh niên làm gì, trực tiếp làm cụ già luôn đi." Không biết là từ sâu bên trong, tôi cũng muốn thể hiện mình,hay được thầy tiếp thêm động lực.Ngày hôm đó,tôi chạy đi đăng kí thật, rõ ràng là lúc đó cái lạnh của mùa đông nơi Hà Nội vẫn bao phủ,chỉ là trong tim tôi có một ngọn lửa lớn, thúc dục tôi phải chạy thật nhanh.

Từ hôm đó, tôi vẫn luôn dậy sớm, đứng trước bức tường trắng nơi phòng trống , tự mình kể lại câu chuyện, tự mình nghe.Kể đi kể lại, đến khô cả cổ, nhưng tôi vẫn cố gắng, tôi tập nói trước tường, trước thầy, trước các bạn rồi đến hôm đó là toàn trường.Khoảnh khắc tự tin kể câu chuyện "Tình yêu của Bác Hồ dành cho những khúc dân ca "mà tôi đã tập cả ngàn lần ngày ấy,không biết vì sao.Vốn đã tự ti như tôi lại cảm giác rất vui cùng những cảm xúc rất lạ. Cuộc thi năm ấy,tôi đạt giải nhất. Tuy phần thưởng không lớn nhưng trái tim của tôi thật sự lớn. Cảm giác được tự tin bước trên sân khấu, được thành tựu sau những cố gắng của bản thân.Và được thầy vò cho đầu tóc rối tung,thật sự rất đặc biệt.Bài học năm đó của thầy, tôi vẫn luôn luôn khắc ghi và làm theo. Đương nhiên không phải lúc nào cũng thành công,cũng có những lúc thất bại ê chề,làm sai tè le.Nhưng thế thì sao đâu, tôi vẫn học thầy,cười toe toét.Ai quy định đã làm thì không được thất bại đâu, thất bại thì cùng lắm làm lại,gán cho nó mĩ danh "bài học kinh nghiệm" rồi tiếp tục cố gắng thôi. Cơ hội nào có chờ đợi ai,không tự mình cố gắng, thì ắt sẽ hối hận,cảm giác lúc đó,sẽ còn tệ hơn là thất bại đó nữa.Trong cái thế giới biến động không ngừng này,nếu chúng ta không tiếp tục đi lên và phát triển,thì sẽ chìm vào vô vọng cùng đường.

Tôi tin ai trong chúng ta cũng đã từng có những khoảnh khắc cảm thấy rất tệ,cảm thấy bản thân mình không có thiên phú,không dám dũng cảm tiến về phía trước,tôi cũng như thế,nhưng may mắn rằng,trong những năm tháng ấy,tôi có một người thầy vĩ đại,một người cho tôi dũng khí để cố gắng,cho tôi động lực để đi lên,cho tôi bài học để không sợ vấp ngã.Thời gian trôi qua vội ngã,nó không chờ đợi bạn cũng chẳng chờ đợi tôi,mái tóc của thầy cũng ngày càng bạc đi,còn tôi lại ngày càng lớn lên. Như M.Ataturk đã từng nói "Một người thầy giáo tốt như một ngọn nến,ngọn nến cháy để soi đường cho những người khác". Qủa thật là như vậy,thầy cô đưa từng chuyến đò tri thức đến chúng ta,dùng cả đời người để truyền lại cho chúng ta những bài học,những kinh nghiệm quý giá.Sau tất cả, tôi tự hào về thầy Tài- một người thầy,người bạn thân thiết khiến cho tôi mãi mãi không quên được.Bạn và tôi,nhờ có câu chữ mà quen nhau.Hi vọng rằng trong tuổi trẻ, bạn sẽ gặp được người thầy khiến cho bạn không sợ vấp ngã,mong rằng tuổi trẻ của chúng ta không có gì phải tiếc nuối. ^^

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Yuu Shinn

Đối với mỗi người, có ba điều làm chúng ta nhớ mãi. Thứ nhất là gia đình, thứ hai là thầy cô, thứ ba là những kỉ niệm đẹp nhất trong quá khứ. Cho dù thời gian có bỏ quên đi những điều tốt đẹp ấy, thì chỉ cần chúng ta luôn giữ chặt trong lòng, chúng sẽ tồn tại mãi mãi. Đời người chỉ có vài năm đi học, nhưng lại có hàng ngàn bài học. Với cá nhân của tôi mà nói, có lẽ bài học tôi luôn luôn khắc ghi trong tâm trí chính là việc đã được "cứu sống" từ đáy vực sâu thăm thẳm - đáy vực khiến tôi như muốn mất đi mạng sống của mình.Trước đây, tôi là một học sinh "ba tốt" trong mắt thầy cô, bạn bè. Tôi luôn cố gắng hoàn thành công việc của mình, cho dù việc đó khó đến đâu, miễn là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ âm thầm mà làm tốt nó. Cũng nói qua một chút về thành tích học tập của tôi, năm cấp 2 mà nói, đối với tôi là một khoảng thời gian "huy hoàng" bởi điểm thi luôn nằm trong top 3 của khối. Thành tích này khiến tôi rất hài lòng, luôn gắng sức phát huy theo từng ngày.Thế rồi tôi lên lớp 9. Năm học đó đối với tất cả học sinh cùng trang lứa như tôi mà nói, nó cực kì quan trọng. Chúng tôi đều chăm chỉ học tập, chuẩn bị cho đợt thi chuyển cấp. Cũng trong năm học này, các bài kiểm tra thường xuyên cũng nhiều hơn, tần suất học của tôi cứ thế tăng dần, có khi đến tận 15 tiếng một ngày. Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ: "Học gì mà nhiều thế, nói xạo hả?". Không, là nói thật. Tôi học nhiều như thế chỉ để thi đậu vào trường Chuyên, chỉ có trường Chuyên mới là môi trường học tập tốt nhất, tỉ lệ đậu đại học cũng cao hơn.Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu điểm thi giữa kì I của tôi cực kì tệ, phải đến nửa số môn học là dưới trung bình. Tôi không hiểu, một đứa luôn luôn hoàn thành bài tập đầy đủ, luôn luôn học thuộc bài như tôi, hà cớ gì điểm lại thấp như thế? Ngay cả môn tôi chọn để thi Chuyên, cũng chỉ có 4,4 điểm. Ngày điểm thi được dán lên bảng thành tích của trường, tôi càng háo hức trông đợi bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu, thật sự rất thất vọng.Tôi có thể vượt qua, nếu như không có ai hỏi tôi những câu hỏi đại loại như "Tại sao điểm thấp vậy?", "Cậu có học bài không thế?", "Điểm như thế này, hẳn là gia đình cậu thất vọng lắm đúng không?", và còn nhiều câu khác nữa... Vâng, lời nói đôi khi là một mũi dao, cứ thế đâm chết sự tự tin trong tôi, gạt bỏ đi sự cố gắng trong suốt thời gian qua của tôi. Kể từ ngày nhận điểm thi, tôi không còn thiết tha gì học hành nữa. Mỗi tối, tôi lướt mạng xã hội, xem phim, rồi đọc truyện. Lúc tắt điện thoại, những dòng nước mắt cứ thế trào ra, muốn nuốt vào lại cũng không được.Sự việc cứ tiếp diễn như thế được gần một tháng, cho đến khi thầy giáo thực tập kiêm phó chủ nhiệm của lớp tôi nhận việc ở ngôi trường cấp 2 tôi đang theo học. Thầy là sinh viên năm 4 của trường đại học trên tỉnh, cũng khá có tiếng tăm. Dáng thầy cao ráo, sáng sủa, cũng khá đẹp trai, nhưng tôi cũng không đặt nhiều tâm tư ở thầy đến thế, bởi cuộc sống của tôi đang rất không ổn định. Lần đầu gặp thầy, tôi đang rót nước ở dãy hành lang cạnh nhà xe. Thầy cũng cầm bình giữ nhiệt đứng sau lưng tôi, tôi vẫn còn nhớ rõ, thầy khi ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, tươi cười hỏi tôi: "Em mới học thể dục xong hả?". Tôi cũng dạ vâng hai tiếng, cười cười coi như chào hỏi rồi chạy biến. Không ngờ, thầy là giáo viên dạy tiếng Anh mới của lớp tôi. Từ lúc thầy bắt đầu dạy ở lớp tôi, hình như thành tích của tôi tiến bộ hơn không ít, điểm kiểm tra thường xuyên cũng khá hơn. Thầy dạy rất hay, lại hay đùa với học sinh, điều đó khiến cho tiết học thú vị hơn rất nhiều.Trước kì thi chọn học sinh giỏi cấp trường, thầy bỗng dưng hỏi tôi: "Em có muốn thi tiếng Anh không? Thành tích của em rất tốt, có lẽ sẽ đạt được kết quả cao." Dĩ nhiên, tôi từ chối. Tôi không có tâm trạng nào mà đăng kí thi với cử, điểm số của tôi tiến bộ, nhưng không có nghĩa là nó cao. Thầy chỉ mỉm cười: "Em cứ suy nghĩ kĩ đi."Trải qua hơn một tuần tự dằn vặt bản thân mình, tôi quyết định đăng kí tham gia thi. Dù sao cũng chỉ là thử sức mình, nếu thành tích không cao thì tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng rồi, kết quả khiến tôi thật sự bất ngờ. Trong số 50 thí sinh tham gia thi, tôi đã đạt giải ba. Có thể nói, thành thích này không hẳn là quá tốt, nhưng cũng khiến tôi tự tin hơn vào bản thân mình. Ngày tôi nhận được kết quả, thầy gọi tôi đến phòng giáo viên. Lúc này đây, tôi cảm nhận được tình yêu thương vô tận của một người anh trai dành cho em gái. "Thầy không biết tại sao em lại tụt dốc như thế, cũng không biết trước đây em học giỏi đến mức nào, thầy chỉ được nghe kể lại mà thôi. Nhưng thầy biết, em thực sự là một người rất tuyệt vời, đã cố gắng hết sức vì một mục tiêu nào đó. Em sống có kế hoạch, và luôn hoàn thành tốt những dự định đã vạch ra. Thầy nghĩ có lẽ em sẽ rất buồn nếu công việc không được thuận lợi như ý mình, nhưng em đừng lo...". Thầy nói, cuộc sống là để trải nghiệm. Và vì thế, cho dù thất bại, chúng ta cũng phải mạnh mẽ đứng lên, tiếp tục làm tốt phần việc của mình. Miễn là chúng ta có niềm tin, miễn là chúng ta không từ bỏ, những khó khăn đó sẽ không còn là trở ngại đáng lo nữa. Thầy nói, tôi không làm sai gì cả, chỉ là cuộc sống đôi khi sẽ bị lệch khỏi quỹ đạo thông thường một chút, nhưng ta cứ coi những sự "lệch lạc" đó là con đường mới để chúng ta thư giãn. Thầy nói nhiều, rất nhiều, nhưng tôi chỉ nhớ được đại ý như thế. Trống đánh vào lớp, thầy mỉm cười như mọi khi, rót cho tôi một ly nước đầy: "Em cứ tiếp tục cố gắng, khi nào thất bại thì hãy tìm thầy. Thầy không phải là người hoàn hảo, nhưng có thể thầy sẽ cho em những lời khuyên hoàn hảo." Sau buổi trò chuyện ngày hôm đó, tinh thần của tôi cũng đã phấn chấn hơn nhiều. Tôi đã quay trở lại với cuộc sống như trước, vẫn chăm chỉ học tập nhưng dành ra thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. 

Hết học kì I, thầy cũng kết thúc kì thực tập. Chúng tôi kết bạn trên mạng xã hội, và vẫn còn giữ liên lạc đến tận bây giờ. Mỗi tuần, thầy sẽ dành ra khoảng một giờ đồng hồ để tâm sự với tôi về cuộc sống, đốc thúc tôi trong học tập.Cuối cùng thì công sức của tôi cũng được đền đáp, tôi đã đậu ngôi trường mình hằng mong ước. Tôi gọi ngay cho thầy, trong lòng vui vẻ không thể tả hết được. Thầy chúc mừng, còn khao tôi một chầu thật hoành tráng. Những năm học sau này, tôi bận nhiều hơn, cũng ít liên lạc hơn, nhưng không có nghĩa là tình thầy trò của chúng tôi nhạt phai đi. Thỉnh thoảng, thầy và tôi vẫn có những buổi đi ăn với nhau rất vui vẻ. Có lẽ, thầy là người ảnh hưởng nhất đến cuộc sống trước đây của tôi. Nhờ thầy mà tôi đã tìm lại được mục đích sống của mình, nhờ thầy mà tôi đã không đánh mất đi giá trị của bản thân.Ngày 20 tháng 11, chúc thầy mãi vui vẻ, thành công trên con đường trồng người, tìm được một nửa của đời mình và mãi mãi là một người thầy, một người bạn tuyệt vời đối với mọi thế hệ học sinh. Em cũng không phải là một cô học trò hoàn hảo, nhưng em sẽ luôn trân trọng kỉ niệm hoàn hảo của thầy trò chúng ta!

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VIẾT ĐẠT GIẢI BA: Nguyễn Thị Ninh

Cuộc đời của mỗi con người cứ như một bản nhạc vậy,nếu như bản nhạc có những nốt thấp , nốt cao thăng trầm khó đoán thì cuộc đời của mỗi người lại có những kỷ niệm buồn, vui xen lẫn mà qua những kỉ niệm buồn vui ấy ta học được những bài học đáng giá.Nhưng em vẫn luôn tin rằng, khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, được đi học, tiếp thu những cái mới cùng với bè bạn.Và đó cũng là khoảng thời gian mà mỗi người chúng ta hồn nhiên, vui đùa với bạn bè, những giờ học tập cùng thầy cô, những năm tháng đáng nhớ nhất của mỗi người. Năm nay,dù đã lên lớp 10 nhưng trong tâm trí của em vẫn luôn nhớ mãi hình bóng cô Huệ- người cô em vẫn luôn yêu quý và khâm phục cùng bài học sâu sắc mà cô đã để lại cho chúng em.Thuở đi học,cả kí ức của em đều là việc học.Là học như thế nào để đạt thành tích cao,để thầy cô tự hào để ba mẹ không thất vọng.Đôi lúc em cảm giác như việc học là một loai gánh nặng,không có bao nhiêu ý nghĩa nữa.Ăn uống cũng vội vã,xô bồ đến giờ học thêm đông nghịt người. Những giờ tự học ở thư viện,nhiều lúc nhìn xung quanh chỉ có bóng hình lác đác của vài người.Là những đêm trời khuya,ngồi trong bàn học,thấy bóng đêm thật ảm đạm,có chút thật vô nghĩa.Đôi lúc thấy mệt quá, chỉ muốn gục xuống bàn, ngủ đến sáng,Không quan tâm đến thứ gì nữa.Nhiều lần chạy ra bờ sông, muốn ngủ lâu thật lâu ở đó.Không còn nghe tiếng chế nhạo, tiếng mắng chửi, chẳng biết về cái gì nữa,không cần phải học nữa.Vì học mệt quá,dễ thoái nản quá.Thế mà nghĩ giỏi lại chẳng giám làm, nhìn dòng sông sâu kia lại chẳng dám nhảy xuống.Mãi cho đến một ngày, có người đã tự tử xuống dòng sông đó, ngay trước mặt em.Khoảnh khắc gặp chị ấy,chưa kịp nói chuyện thì chị ấy đã tự gieo mình xuống,sợ hãi đến lợi hại.Em vốn không biết bơi,chỉ có thể kêu ngừi đến cứu.Nhưng đáng tiếc là chị ấy đã mất trước khi xe cấp cứu đến.Chuyện này rất ám ảnh, em kể lại cho cô chủ nhiệm lúc bấy giờ,là cô Huệ.Những tưởng cô sẽ vảm thấy tiếc nuối,cảm giác sự sống của con người cũng thật nhỏ bé, nói chấm dứt là chấm dứt.Nhưng cô lại nói rất ấn tượng :\"Sao lại đần đến thế, Chẳng làm sao mà phải chết cả.Chết mà còn không sơ thì trên đời có gì phải sợ nữa đâu mà không mạnh mẽ sống tiếp?\" Cách cô nói rất vần điệu,tự dưng lại mang cho em sức mạnh rất lớn.Bỗng dưng,những lời lẽ trong lòng từ rất lâu bỗng dưng nói hết với cô,nói rằng học rất nhàm chán,đi học thêm không có một chút hứng thú,cảm thấy mình sống thật uổng.Liệu có chăng em cũng thật đần.Hôm đó cô trò nói rất lâu, nói rất nhiều thứ, rất nhiều loại ngu ngốc được dãy bày,tâm trạng cũng như tốt hơn.Hôm chủ nhật đó,em xin nghỉ tất cả các lớp học thêm, đạp xe lên đồi gió cùng cô, hét một trận.Nhờ nói chuyện với cô, em hiểu rằng là em đã học sai,em gán cho nó cảm xúc chán chường rồi ép mình học nó,tự mình làm khổ mình

Thật ra nếu em không muốn học,không ai ép nổi,nhưng tương lai của em,cũng chẳng ai chịu trách nghiệm thay em nổi.Cô dạy em coi học tập như một trò chơi để cùng chơi đến ván cuối,coi những cái bút,máy tính là những đồng đội tác chiến,cho em hiểu rằng là việc học thật ra rất thú vị, chỉ cần yêu nó,cho nó tình cảm, nó cũng sẽ dành lại cho ta những trái ngọt ngào.Lời dạy của cô, em nhớ mãi. Con người vốn chính là một khối tình cảm,chỉ là tích cực hay tiêu cực đều phải do chính em nỗ lực mà đạt lấy.Không có cái gì là mãi mãi trường tồn hay vĩnh cữu,kể cả là tình cảm.Không cho đi,không phát triển,không dành thời gian thì học giỏi cũng sẽ trở thành học yếu,tình cảm cũng sẽ dần nhạt màu.Không biết cô cảm thấy như thế nào, nhưng đối với em,cô là ngọn đèn sáng rực rỡ,dẫn lỗi em đi trong mây mờ.Nhân ngày 20-11,không biết liệu cô có đọc được không nhưng em chỉ muốn nói răng, em rất kính trọng cô, rất yêu quý cô dù là quá khứ hay hiện tại và cả tương lai.Em yêu cả nghề nhà giáo,yêu những thầy cô giáo tận tụy đã đưa chúng em đến bến bờ tri thức,dạy cho chúng em kiến thức cũng như kĩ năng.Cảm ơn những người mẹ,người cha thứ hai của chúng em.Chúc các thầy ,cô luôn mạnh khỏe và thành công trong sự nghiệp trồng người.Em nhất định sẽ cố gắng không phụ công ơn của các thầy cô đã dạy dỗ em đến ngày hôm nay.