Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 140

Nếu được hóa thân thành một nhân vật trong truyện cổ tích, em sẽ hóa thân thành nhân vật nào? Bằng một bài văn ngắn, hãy kể lại hành trình phiêu lưu của em đã trải qua.

------------------------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200.000 đồng, giải nhì 100.000 đồng, giải ba 50.000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 13/11/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 13/11/2020.

------------------------------

Các bạn đạt giải các kì trước chú ý: các bạn mở hộp tin nhắn mới để nhận giải thưởng. Trong trường hợp không nhận được tin nhắn nhận thưởng thì các bản liên hệ với tài khoản Admin.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 140

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Trần Khả Tâm

Xin chào các bạn tôi tên là Tấm! Hiện tại tôi đang chung sống  cùng với phu quân cũng chính là bệ hạ hiện tại đang trị vì đất nước. Đất nước chúng tôi luôn yên ổn, mưa thuận gió hòa khí hậu trong lành vô cùng hiền hòa. Để có được ngày hôm nay, tình yêu giữa tôi và hoàng thượng đã từng trải qua rất nhiều khó khăn để rồi hôm nay chúng tôi được ở bên nhau hạnh phúc mãi về sau. Tiện đây tôi cũng sẽ chia sẻ với các bạn về câu chuyện về chính bản thân tôi đã từng bước qua những rào cản gì trong cuộc sống để mọi người cũng hiểu rằng không có cái gì là toàn vẹn cả.Xưa kia, tôi sinh ra trong một gia đình không mẹ lại còn nghèo khó. Do tôi đến tuổi lớn mà không có mẹ ở bên ngoài ra bố tôi cũng không thể thiếu một người bạn tâm sự, chăm sóc đến hết đời nên chẳng bao lâu sau bố tôi liền dẫn đến nhà tôi một người phụ nữ trông khá xinh đẹp và còn con gái của cô ấy. Lần đầu gặp gỡ, cô ấy rất thân thiện làm tôi  xuôi  lòng ngay. Tưởng chừng, cô ấy sẽ mãi tốt với mình nên tôi chẳng ngại ngần gì mà không gọi bằng “dì”. Còn con gái riêng của dì tên là Cám, nhìn cũng khá xinh đẹp mom tựa như dì, tay chân trắng hồng, ngón thon thả trông giống như con nhà đại điền nhưng nghĩ lại lúc đó thì nhà dì còn nghèo và khó khăn hơn nhà tôi nên dì mới cưới bố tôi về. Nhìn Cám và tôi chẳng khác gì một con người hầu to xác đi cạnh một tiểu thư nhà quý tộc. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn rất yêu thương Cám như em gái ruột của mình.

Chẳng bao lâu sau, bố tôi cũng qua đời để lại cho gia đình một ngôi nhà, một con trâu và một sào ruộng. Lúc bố ra đi tôi chẳng nghĩ rằng bắt đầu từ những ngày sau thì cuộc sống sẽ kéo màn xuống tạo thành một cuộc sống đen tối trong tôi. Lượm tang xong, còn khóc thì đã bị dì mắng rằng:”Đi mà làm việc đi con kia, mày không làm việc lấy gì à ăn. Khóc ra gạo cho tối về mày nấu ăn à?”. Hụt hẫng vô cùng,  ai ngờ rằng dì yêu quý của mình mà giờ đây lại phát ngôn ra được những câu nói cứa vào tim mình cả một vết thương to lớn đến vậy. Chỉ nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy đau long khôn xiết. Sau này các ngày tiếp theo tôi luôn làm việc lien tục từ tờ mờ sáng cho tới lúc trăng lên cao mới được về.Nghĩ rằng, cố gắng làm thì sẽ được ăn nhiều như dì đã hứa ai ngờ đâu mỗi dở ăn tôi chỉ được 1 chén cơm còn Cám chỉ ngủ và ăn nhưng được ăn đến 2 chén. Ngày trước nhìn tôi đã thảm hại vì gầy và đen mà giờ đây nhìn tôi còn thảm hơn nhiều nhìn vào mặt nước tôi chẳng tin được dưới bong nước kia có phải chính là mình.Cho đến một ngày, dì của tôi nói rằng thèm ăn cá nên cả tôi và cám bị bắt đi bắt cá về cho dì nấu. Ngoài ra dì còn nói rằng:”Nếu ai không bắt được cá thì sẽ bị cắt phần ăn hôm nay vì lười nhác nhưng nếu bắt được nhiều thì sẽ được ăn gấp đôi so với bình thường.” thế nên tôi rất hào hứng và bắt tay vào làm việc liền.Khi ra đến đồng, tôi hăng say bắt cá để về được thưởng còn Cám thì chỉ mải miết chơi đùa chơi mệt thì lên gốc xoài gần đó lăn ra ngủ. Tôi bắt cá mặc dù mong được thưởng nhưng nghĩ đến nếu Cám mà bị nhịn đói thì thực sự tôi không nỡ.

Cuối buổi, tôi bắt được một  giỏ đầy cá, tép còn Cám thì chẳng bắt được gì.Đang định về nhà thì Cám lại nói tôi rằng:-Chị Tấm ơi, chị Tấm! Đầu chị lấm, chị hụp cho sâu, kẻo về mẹ mắng.Nghĩ  là thế thật, nên tôi bỏ giỏ cá xuống và lại cái ao gần đó và tắm rửa. Trong lúc tôi đang gội đầu thì Cám ở trên trút hết giỏ của tôi và về. Khi tôi lên bờ, thì thấy giỏ cá của tôi đã bị đổ sạch. Trong khoảnh khắc đó, con tim tôi lỡ một nhịp đau lòng khi công sức cả buổi của mình đều bị đổ đi hết. Thế là chẳng biết làm gì hơn tôi chỉ khóc, khóc và khóc.  Sau đó, có một ông Bụt hiện ra, tôi ngạc nhiên vô cùng, không để tôi lên tiếng ông nói ngay: “Làm sao con khóc?” tôi kể lại hết công sức của mình và ông lại nói : “Thôi con hãy nín đi! Con thử nhìn vào giỏ xem còn có gì nữa không?” Nhìn vào giỏ tôi bất ngờ khi vẫn đang còn một con cá bống trong giỏ. Rồi ông Bụt lại nói:” Con hãy mang chú cá bống này về nuôi và mỗi ngày ba lần con chỉ cần gọi cá Bống bống bang bang - Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta - Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người. Không gọi đúng như thế thì nó không lên, con nhớ lấy !”

Tôi vâng lời ông, khi mang cá về đến nhà tôi liền thả bống xuống giếng và nhịn đói bữa đó do không bắt được cá nhưng đến bữa ăn tiếp theo thì tôi đã có cơm để bống ăn. Hằng ngày, làm theo lời ông Bụt bống của tôi ngày càng mập mạp.Nhưng người bạn thân thiết này của tôi chẳng mập được mấy hôm thì dì của tôi và Cám đã âm mưu sẵn và bắt cá bống của tôi. Lần này, tôi lại khóc. Một lần nữa, ông bụt hiện lên và lại hỏi tôi:”Tại sao con khóc?” tôi lại kể đầu đuôi câu chuyện cho ông và ông lại bày cho tôi một việc làm kì lạ mà lúc đó tôi chẳng hiểu để làm gì.:” Con bống của con, người ta đã ăn thịt mất rồi. Thôi con hãy nín đi ! Rồi về nhặt xương nó, kiếm bốn cái lọ bỏ vào, đem chôn xuống dưới bốn chân giường con nằm.”Tôi vâng lời làm theo và ra vườn tìm xương nhưng chẳng thấy xương đâu tìm mãi, tìm mãi cũng không biết. Liền có một con gà trống gáy răng:”  Cục ta cục tác ! Cho ta nắm thóc, ta bưới xương cho !” thế là lén vào lấy một nắm thóc rồi mang ra cho gà tôi liền biết được chỗ giấu xương và làm theo lời ông Bụt đã dặn.Sau đó, có một lễ hội tổ chức ở cung điện. Nhà vua kén vợ nên phụ nữ khắp đất nước ùa ùa đi mua những món nữ trang để diện trước mặt hoàng tử. Tôi cũng háo hứng chuẩn bị để đi lễ hội nhưng trước khi đi thì trộn gạo với thóc và bắt tôi nhặt tách ra. Sau đó, dì và Cám cười vui vẻ và đi. Tôi lại khóc, ông Bụt lại hiện ra và giúp đỡ tôi nhặt thóc và gạo. Và chỉ cho tôi rằng hãy đào những cái lọ xương bống đã chôn nên tôi đã xong việc, có đồ đẹp để đi dự hội. Nhưng khi qua cầu tôi lỡ đánh rơi một chiếc hài và nghĩ rằng sẽ mất mãi.Một thời gian sau, nhà vua ra lệnh nếu ai đi vừa chiếc hài thì sẽ cưới người đó làm vợ nên tôi đã đến xem hóa ra đó chính là chiếc hài đã rớt nên tôi đã trở thành hoàng hậu.

Vào ngãy giỗ bố, tôi trở về thế rồi được lên cây cau và hái quả để thắp hương cho bố ai ngờ rằng ở dưới Cám rung cây và chặt luôn thế là tôi lạc vào một thế giới thần kì. Đến thế giới ấy tôi gặp bố của mình và cả ông Bụt rồi ông Bụt đã hóa phép cho tôi trở thành một chú chim Vàng Anh. Ở nhà, Cám giả tạo nói với vua và thế vị trí của tôi.Bay đến cung điện tôi thấy Cám đang phơi đồ của chồng mình tôi liền nói rằng:” Phơi áo chồng tao, phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao.”  Bay đến chỗ phu quân cố tạo sự chú ý, rồi ngài nói rằng : Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo.” Tôi bay vào và  được phu quân chăm sóc hàng ngày. Rồi một thời gian ngắn sau thì Cám lại tìm cách hại tôi và tôi lại được đến thế giời thần kì. Trước lúc rời hẳn khỏi việc làm chim Vàng Anh thì long của tôi được chôn ở góc vườn nên sau đó mọc lên một chiếc cây và tôi lại được nhập mình vào thân cây ấy. Hoàng tử hay phu quân tôi thì tình yêu không thể cắt đứt nên đã đến hằng ngày dưới cây với tôi. Lại một lần nữa thân cây bị chặt và làm khung cửi dệt áo. Khi cám xoay cái khung cửi thì tôi lại bực mình nói:” Cót ca cót két   Lấy tranh chồng chị.   Chị khoét mắt ra”Khung cửi bị đốt và mang đi xa khỏi cung điện. Ở bãi tro đốt mọc lên cây thị tôi hóa thân thành một quả thị rồi một bà cụ đã đến và tôi đồng ý theo bà về nhà chờ ngày gặp lại người mình yêu. Lúc đầu tôi còn lẫn trốn trong quả thị nhưng khi bà cụ phát hiện ra thì tôi ra và không trốn tránh ai. Chúng tôi chung sống với nhau thân thiết như mẹ con. Một ngày, khi hoàng tử đã lên hoàng thượng thì đi tham quan đất nước đến nơi mẹ tôi mời ngài ăn trầu do tôi tiêm, nhìn thấy miếng trầu ngài liền hỏi:- Trầu này ai têm? - Trầu này con gái lão têm – mẹ đáp. - Con gái của bà đâu, gọi ra đây cho ta xem mặt.Tôi ra và hai vợ chồng chúng tôi nhận lại nhau về trừng trị sự độc ác của mẹ con nhà Tấm. Người mẹ không phải ruột thịt của tôi được đón vào cung để tiện đường chăm sóc và cuốc sống của chúng tôi hạnh phúc mãi về sau.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Lyly

Chắc có lẽ,ai trong chúng ta cũng đã từng được nghe những câu chuyện cổ tích Việt Nam.Những câu chuyện vừa xen lẫn các tình tiết kì ảo,lại dạy cho ta những bài học vô cùng sâu sắc.Nhắc đến truyện cổ tích, Lâm Thị Mỹ Dạ cũng có bài thơ "Truyện cổ nước mình" với những vần thơ thiết tha “Tôi yêu truyện cổ nước tôiVừa nhân hậu lại tuyệt vời sâu xaThương người rồi mới thương taYêu nhau dù mấy cách xa cũng tìmỞ hiển thì lại gặp hiềnNgười ngay thì được phật tiên độ trì" .Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam thì có rất nhiều truyện cổ tích thần kì và thú vị nhưng đối với em,câu chuyện "Sự tích cây khế" lại là câu chuyện em ấn tượng nhất trong những câu chuyện cổ tích em từng được nghe.Nhưng em vẫn luôn mong có một ông Bụt nào đó,cho em lựa chon hóa thân thành một nhân vật nào đó trong truyện cổ tích,lúc đó em sẽ hóa thân thành vợ của nguời em trong câu chuyện. Để thấy được con chim thần diệu kì. Tuy rằng mơ ước có phần viễn vông ,nhưng lại bỗng dưng thành hiện thực, đêm qua em lại mơ thấy mình được như ước nguyện,đ ược hóa thân thành nhân vật vợ của người em và có một chuyến phiêu lưu đầy ấn tượng và bài học sâu sắc.Tối qua khi làm xong bài tập toán,ngoài trời lúc này vẫn mưa rất to,gió thổi qua các khe cửa từng đợt nổi cả da gà,em chui vào trong chiếc chăn ấm áp,định sẽ ngủ thật ngon đến tận sáng mai.Thế nhưng lúc em tỉnh giấc thì cảnh vật xung quanh đã biến đổi hoàn toàn khác,thấy mặt trời đã hửng Đông,mà trước mắt em chính là một căn nhà cũ,có phần tồi tàn,chạy vội ra ngoài,em chỉ thấy cảnh vật xung quanh như thật khác lạ, chỉ có một cây khế to,sai trĩu quả.Chạy lại vào nhà soi gương,lại thấy khuôn mặt của một người phụ nữ da rám nắng,nhưng đôi mắt đen láy,cũng có phần xinh đẹp. Cảm giác mông lung giữa thực và mơ,em cảm thấy đang rất hoang mang thì có giọng nói vang khắp phòng,tuy to nhưng vẫn đầy ấm áp ,có phần khàn khàn: "Cháu vẫn luôn mong ước được trải nghiệm mà,hôm nay ta thực hiện ước nguyện của con.Con sẽ hóa thân thành vợ của người em trong câu chuyện Sự tích cây khế,khi nào muốn trở về thì gõ lên mặt đất ba cái nhé". Từ hoang mang,em lúc đó lại đầy hiếu kì,chạy ra sân trước,hái một quả khế ăn thử.Cây khế to hơn em nghĩ rất nhiều,giờ đã là mùa khế chín,bên cạnh những tán lá xanh mơn mởn, bóng rợp khắp mảnh vườn nhỏ bé, cây rất sai trái,nhiều quả màu vàng,to gần bằng bàn tay,rất ngon mắt.Rửa xong quả khế trên tay,em cắn thử,khế ngọt nhưng không gắt,có vị ngọt thanh và một chút chua,ăn rất ngon.Em vốn đang nghĩ sẽ ăn thêm vài quả thì người em trong câu chuyện đã gánh một bó về.Không dám nói linh tinh,em chỉ cúi đầu cười chào,đã thấy người em tíu tít: "Hôm nay may cực,nhiều người khen khế nhà mình ngon,bán một lát đã hết.Trên đường về tôi có đốn thêm ít củi về đun.mình đem cất vào trong bếp đi,tôi chợp mắt lát".Em dạ ran rồi ôm củi vào trong bếp rồi tưởng tượng không biết con chim thần trông ra sao.Thậm chí,em có chút muốn được đi xem hòn đảo chỉ được nghe trong lời của bà kể,cùng nhiều hiếu kì chưa được làm rõ.Thế là nhắm lúc đang ăn cơm,em hỏi dò người em trong câu chuyện: "Mình ơi,con chim kia ăn nhiều như thế,sao ta không đuổi nó đi?". Người em  vừa cười vừa đáp: "Chim cũng như con người chúng ta thôi,mà đâu được như mình,phải lang thang kiếm ăn.Thôi thì cho nó ăn vài quả,nó no bụng mình no dạ,không áy náy". Em thầm bất ngờ trước đáp án của người em,lúc nghe bà kể,em còn nghĩ là do không đuổi được,hoặc do sợ chim phá,chứ không thể ngờ,người em lại có trái tim độ lượng đến vậy.Hóa ra tinh thần yêu thương,giúp đỡ hoạn nạn đã có cả từ trong những câu chuyện cổ tích xa xưa.Nhìn người em cùng căn nhà vốn đã tồi tàn,em không khỏi cảm thán và khâm phục.Nhưng vẫn muốn đẩy nhanh tình tiêt câu chuyện nên em bào "Anh không đuổi cũng dược nhưng vẫn nhắc khéo cho nó ăn ít đi.

Nó ăn cũng non nửa tháng rồi,nhà mình sống dựa vào cây khế thôi. "Người em thoáng im lặng trong chốc lát,nét mặt có vẻ hơi buồn nhưng vẫn gật đầu.Sáng mai,em ra sân,thấy con chim thần trong truyện cổ tích bấy lâu nay.Chim có thân hình to ,bộ lông màu vàng óng,đôi mắt đen tuyền,giống như em lâu nay vẫn tưởng tượng.Đợi chim ăn xong,người em mới nói với chim nửa đùa nửa thật với chim: “Chim ơi, chim ăn như thế thì còn gì là khế của nhà tôi nữa! Cây khế nhà tôi cũng sắp hết quả rồi đấy, chim ạ!”.Gioonsg như tình tiết câu chuyện ,chú chim nheo đôi mắt như cười, đáp lại: “Ăn một quả, trả cục vàng! May túi ba gang, đem đi mà đựng”. Lặp đi lặp lại ba lần như thê rồi cất cánh bay về phương xa,để hai người lại,đặc biệt là người em vẫn chưa khỏi bàng hoàng,vẫn còn lắp bắp.Nhìn gương mặt thật thà,làn da cháy nắng của người em lại thêm sự tốt bụng đó lại làm em không khỏi cảm thán.Qủa thật là ở hiền gặp lành mà,em lại nói với người em. "Mình ơi,lỡ lời con chim nói mà thật,vậy thì mình sẽ lấy bao nhiêu vàng cho đủ nhỉ? ",chỉ thấy người em lắc đầu lia lịa, mà đáp: "Lấy ít thôi,nếu quả thật có vàng thì vợ chồng mình đỡ khổ rồi.Hay là cứ làm liều,may chiếc túi ba gang.Mai tôi đi xem thử". Em vội nói: "Thôi thì để em đi cho,coi như đi du ngoạn một lần,với lại em cũng nhẹ hơn anh,chim thần cõng đỡ cực".Nghe em nói thế,người em cũng gật đầu,rồi tối hôm đó,cả hai đo một tấm vải nâu,dài rộng đúng ba gang rồi may thành cái túi vuông ,chờ đến ngày mai.  

Sáng hôm sau, hai người vừa mới ăn xong thì đã có cơn gió mạnh cuốn cả cát bụi trước sân nhà, rồi con chim hạ xuống giữa sân, quay đầu vào nhà kêu lên mấy tiếng như chào hỏi. Em cầm theo túi ba gang bước đến,chim rạp người xuống,em ngôi lên lưng chum,bám vào cổ chim .Chim đứng dậy vươn cổ, vỗ cánh bay bổng lên trời xanh.Anh ngồi trên lưng chim thấy như chóng mặt,quả thật rất sợ,chỉ biết ôm chặt lấy cổ chim,không biết bay lên cao bao nhiêu,hay xuống bao nhêu.Chỉ biết khi em mở mắt được thì đã đến một hòn đảo toàn những viên đá với màu sắc khác nhau rất đẹp,chim hướng về phía hang,khi em vào hang thì chỉ thấy lấp lánh của kim cương và vàng bạc khiến em choáng ngợp. Em không lấy nhiều,lấy một ít vàng và kim cương cho vào trong túi vải nhỏ,chắc cũng đủ để sống mấy đời, em trèo lên lưng chim, ra hiệu cho chim bay về.Chim kêu vài tiếng rồi bay trở về,cả quá trình đi,em không dám mở mắt,chỉ biết ôm lấy túi ba gang cùng cổ chim,thầm nghĩ,đời này thấy nhiều vàng bạc như thế,thật là hãnh diện.Sau khi trở về bình yên, người em mừng rỡ khôn cùng, vuốt lông chim, cúi đầu tỏ ý cảm ơn rồira hiệu mời chim bay lên cây khế giải khát. Chim bay lên cây khế ăn một lúc, rồi kêu ba tiếng như chào rồi bay đi. Từ đấy, lâu lâu chim mới lại đến ăn khế.Từ đó,chúng em có cuộc sống giàu có,sung túc,nhwung không bao lâu sau,người anh đã đến dò la được chuyện cây khế,rồi xin đổi.Em không hi vọng người anh sẽ gặp kết cục như vậy nên có lòng nhắc nhở người anh nên trân trọng những gì mình có,nhưng người anh lại xúy đi,cho rằng em tham lam không muốn cho người anh giàu có.Thầm nghĩ mỗi người mỗi kết cục nên em chỉ khuyên và nhắc đi nhắc lại  là đừng tham lam quá.Nhưng người anh và cô vợ dường như không thèm nghe đến.Họ chỉ tủm tỉm cười,đòi đổi cây khế cho băng được.Vài ngày sau,khi nghe tiếng chim kêu,em chạy ra xem thử thì thấy người anh đang hí hứng trèo lên lưng chim với một chiếc túi còn to mấy lần người. Em lặng lẽ gõ ba cái xuống mặt đất để trở về,bởi lẽ,kết cục cũng đã quá rõ rồi.Tỉnh dậy sau cơn mơ dài,nhwung từng đoạn kí ức cuôc phiêu lưu em vẫn còn nhớ như chỉ mới đây.tuy không thay đổi được cốt truyện,nhưng qua chuyến phiêu lưu,em cũng đã học được nhiều bài học quý giá. Em hứa sẽ trở thành một người dân tốt,một người có trái tim nhân hậu đồng thời cùng sự chân chất,truyền thống tốt đẹp của dân tộc,để gìn giữ và phát huy.