Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 137

Gần một tuần nay, đồng bào miền Trung đang hứng chịu những đau thương tột cùng do bão, lũ hoành hành nhưng giữa khó khăn khủng khiếp, nghĩa tình vẫn ngời sáng. Lấy nhan đề "Tình người trong hoạn nạn", em hãy viết một bài văn ngắn bày tỏ suy nghĩ, cảm xúc của mình về vấn đề trên.

------------------------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200.000 đồng, giải nhì 100.000 đồng, giải ba 50.000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 23/10/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 23/10/2020.

------------------------------

Các bạn đạt giải các kì trước chú ý: các bạn mở hộp tin nhắn mới để nhận giải thưởng. Trong trường hợp không nhận được tin nhắn nhận thưởng thì các bản liên hệ với tài khoản Admin.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 137

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Vũ Thị Như Quỳnh

Tình người trong hoạn nạn

“ Bầu ơi thương lấy bí cùng/ Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”, Đất nước tôi yêu! Việt Nam tôi thương! Một đất nước đã từng hứng chịu bao nhiêu khổ đau mới phất lên được lá cờ hòa bình vậy mà giờ đây lại phải hứng chịu những cơn thảm họa lũ lụt của mẹ thiên nhiên mang đến . Nhìn qua tivi, nhìn qua facebook, những dòng nước cứ cuốn xiết ào ào cuốn trôi hết tất cả đồ đạc và đã mang rất nhiều người vùi sâu xuống “ vùng đất lạnh”. Những tiếng kêu cứu cứ vang lên cả một vùng trời nơi miền Trung. Và trước những khó khăn như vậy, nhân dân cả nước đã đồng tay quyên góp ủng hộ “ lá lành đùm lá rách” chi viện sức người và sức của tới miền Trung. Trong đó điều làm tôi cảm động nhất chính là sự” nhường cơm sẻ áo” của những người vùng lũ. Có một người đàn ông vừa nhận được thùng mì cứu trợ đã mang ra chia cho 6 hộ ra đình khác hoặc những người dân dù không quen biết nhau nhưng thấy hoạn nạn là đưa tay ra cứu trợ.

           Có thể nói năm 2020 có hai mùa là chỉ yếu là mùa dịch và mùa bão . Khi dịch bệnh covid -19 vừa được đẩy lùi thì lại đến mùa lũ- mùa khiến cho nhiều người dân phải khiếp sợ. Chưa dừng lại ở đó, điều làm ta lo lắng nhất là khi lũ về những người miền Trung đó sẽ ở đâu, sẽ ăn gì sống qua ngày và bao lâu thì lũ mới kết thúc. Hiểu được điều lo lắng đó, nhất nhiều nhà hảo tâm, những con người tốt bụng khi vừa nhận được tin lũ về đã sải tay kêu gọi nhân dân cả nước quyên vật chất, tiền bạc người để vào chi viện miền Trung. Như ta biết ca sĩ Thủy Tiên đã kêu gọi được hơn 100 tỷ đồng và đích thân vào vùng lũ để cứu trợ người dân hay ca sĩ Erik , Nguyễn Trần Trung Quân , Denis Đặng… đã quyên góp rất nhiều khiến cho chúng ta nhìn được mà không khỏi xúc động. Quê hương tôi cũng vậy, những người dân tốt bụng cũng đi gói bánh để chi viện vào miền Trung gói được bao nhiêu thì gửi bấy nhiêu chỉ để mong mọi người có thể vượt qua được sóng gió.

         Cuộc sống đôi khi phải có rất nhiều khó khăn hoạn nạn thì mới có thể biết được chân tình trong lòng người. Ngồi không làm gì chỉ đi la cà mà khi thấy những hành động từ thiện giúp đỡ của những người khác  thì lại vào săm soi chỉ chỏ những chi tiết nhỏ nhất thì những con người đó cũng nên nhìn lại mình. Tôi xem được một video. Một hình ảnh của cô Tiên khi đi quyên cứu đồng bào tôi thấy rất là cảm động và chỉ mong chúc thật nhiều sức khỏe đến cho cô. Những người bà con miền Trung khi nhận được cứu trợ của cô ai cũng mỉm cười cảm ơn thì lại có một số con người lại đi săm soi cái quần. Tôi chỉ muốn hỏi mấy người đó sống thế nào vậy, đã ăn không ngồi mát rồi không chịu đi giúp mà chỉ trích người khác thích lắm à? Còn không bằng một con vật trong khi chúng không cùng loài nhưng vẫn giúp đỡ nhau.

              Giờ đây không biết nói gì hơn tôi chỉ mong những người tốt dù giàu hay nghèo cũng nên bỏ ra môt phần cầu nguyện cho miền trung. Như hôm nay tôi đã đọc được một bài báo một chị lao công nghèo thấy đoàn cứ trọ miền Trung liền chạy tới móc 200k dúi vào tay và nói với người cứu trợ “ Chờ cả tối mới thấy xe đi miền Trung . Giúp tôi mua đò ăn cho bà con trong đó nhé” Thật ấm áp tình người phải  không

           Nếu nhà bạn mở của hàng tạp hóa, tôi mong rằng bạn có thể gửi một vài thùng mì tôm một ít bánh mì đến phía vùng bão cho người đồng bào đang chịu đói. Đừng bỏ quên những người vùng sâu vì tôi còn thấy có một người đến ngày thứ 5 mới nhận được miếng cơm vào bụng.

Nếu nhà bạn có điều kiện xin rằng bạn hãy ủng hộ cho miền Trung một vài chiếc áo phao để không con người bị vập vùi dưới dòng nước lạnh lẽo.

            Nếu bạn không có gì, xin hãy yên lặng ngồi chúc phúc cho đồng bào mong mọi người thật khỏe mạnh vượt qua bệnh dịch chứ đừng ngồi mà chỉ trích những người có lòng tốt đi giúp đỡ.

       Ngày xưa đất nước ta cũng có một lần khủng hoảng thế này nhưng đó không phải lũ mà là nạn đói năm 1945. Dù có đói nghèo nhưng chúng ta vẫn vượt qua được “ một nắm khi đói bằng một gói khi no” vậy thì bây giờ đã có điều kiện nhiều hơn sao lại không vượt qua được chứ. Bạn thử nghĩ xem bọn mình đang ở vùng an toàn vậy tại sao lại còn kêu ca trong khi những người vùng  lũ không nói gì. Vì vậy hãy yên lặng sống để tạo chút phúc cho mọi người cũng như cho mình .

                 Trong khi cả nước đang gồng mình chống bão thì lại có một số người thất đức lấy tiền ủng hộ của mọi người làm vật cho riêng mình. Những con người đó nên nhìn lại bản thân và trên đời này dù làn gì cũng sẽ có nhân quả báo ứng.

                Khó khăn rồi cũng sẽ  vượt qua khi cả dân tộc mình cùng giúp sức . Mong sao miền Trung sẽ chống trọi được những gioong bão người người người giúp đỡ lần nhau để khi qua hết rồi ta lại ngồi xúm lại chung tay xây dựng quê hương giàu đẹp:

"Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều”

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Bae joo-hyeon

"Một miếng khi đói bằng một gói khi no". Quả đúng như vậy, giữa dòng đời còn nhiều gian truân, trắc trở, thì tình cảm yêu thương, chia ngọt sẻ bùi giữa người với người mới quý đến nhường nào. Thật hạnh phúc làm sao, khi ở giữa những cái thiếu thốn về vật chất, trước sự đe dọa của những cơn lũ dữ, những cơn bão to, vẫn sáng bừng lên ngọn lửa ấm áp của tình yêu thương.

 Tình yêu thương đồng loại không phải có tiền mới giúp, có đồ ăn mới giúp mà chỉ đơn thuần trong lúc hoạn nạn có miếng ăn thì nhớ đến nhau. "Hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau", dẫu phải đương đầu với bão lũ, thiên tai trong suốt những ngày qua, nhưng khi nhận được cứu trợ, nhận được tiền ủng hộ thì bao giờ cũng nhớ đến nhau.

 Có một người đàn ông, khi thùng mì tiếp tế vừa được trao tặng, ông không ngần ngại bóc ra, chia cho sáu hộ gia đình lân cận mà không hề suy nghĩ sâu xa "Cho họ rồi thì những ngày tiếp theo ăn gì?" mà chỉ đơn giản nghĩ rằng "Không cho họ thì họ lấy gì mà ăn?" Tình người không ở đâu xa, mà hiện hữu ở ngay trước mắt, ngay trong những việc làm, hành động nhỏ nhưng không phải ai cũng dám làm.

 Cứ thử nghĩ mà xem, cầm trong tay cái bánh mì, hộp bánh, gói mì, mấy ai nghĩ tới hàng xóm láng giềng? Trong giỗng bão, chúng ta luôn cho rằng mình khổ lắm rồi, mình nghèo lắm rồi, nên có nghĩ đến nỗi đau, sự thống khổ của người nào khác nữa đâu. Chính vì thế nên những tấm lòng của những người không ngần ngại chia sẻ cho ta ít thức ăn, quần áo trong lúc hoạn nạn thì đó mới chính là những người giàu lòng nhân ái, tình yêu thương con người.

 Sống trong giàu sang phú quý, sung túc đủ đầy ta chẳng nhận ra được sự khác biệt giữa người với người. Nhưng sống trong gian khó, ta thấy ai là người giàu lòng nhân ái, tình thương con người. "Lá lành đùm lá rách", chính là thứ được lan truyền khắp miền Trung và cả đất nước, mang đến niềm vui và hồi sinh cho những con người đang ở vùng đất vừa mới thoát khỏi tử thần.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Nguyễn Thị Hoài Nhi

 Một nhà văn người Nga đã từng nói: "Nơi lạnh nhất không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình thương". Thật vậy, bạn hãy thử tưởng tượng xem, chúng ta sẽ sống ra sao nếu như trái đất không có tình người? Ở cái nơi dù hằng ngày, mặt trời vẫn chiếu những tia nắng ấm áp khắp muôn nơi nhưng trái tim dường như lạnh giá. Vì vậy, tình người là một trong những yếu tố rất quan trọng trong cuộc sống của mỗi chúng ta. Nó mang lại cho sự ấm áp từ tận đáy lòng, xua tan đi mọi băng giá trong trái tim. Nó được biểu hiện một cách trân thành nhất khi chúng ta biết đồng cảm, sẻ chia với những số phận, những mảnh đời bất hạnh. Nói cánh khác, nó chính là hiện thân của tình người trong hoạn nạn.

     Vậy tình người là gì? Tình người là một thứ tình cảm vốn có ở mỗi con người, là thứ duy nhất giúp gắn kết những trái tim lại với nhau. Đó là một thứ tình cảm đẹp đẽ, đáng trân trọng ở mỗi con người, là mục đích sống mà mỗi chúng ta cần đạt được. Tình người trong hoạn nạn là sự sẻ chia, đồng cảm với những mảnh đời khó khăn hơn mình. Khi ra đường, bạn gặp một người ăn xin, bạn giúp đỡ người đó dù chỉ là những thứ nho nhỏ như một cốc nước hay một chiếc bánh. Tuy đối với bạn, những thứ đó không là gì cả nhưng biết chăng, đối với ai đó, nó thật sự rất cần thiết, là cả một tấm lòng đáng quý: "Một miếng khi đói bằn một gói khi no".

     Tại sao chúng ta phải giúp đỡ những người gặp hoàn cảnh khó khăn? Đây là một câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng mấy ai trong chúng ta đã trả lời được. Đầu tiên, giúp đỡ những người gặp hoàn cảnh khó khăn sẽ giúp chúng ta lắng nghe, thấu hiểu, những người cần được giúp đỡ. Tiếp theo, nó đem lại hạnh phúc cho người nhận cũng như người cho đi. Trong tác phẩm "Người ăn xin" của nhà văn Tuốc-ghê-nhép, tuy cậu bé không có thứ gì cho ông lão ăn xin nhưng hai nhân vật đều cảm thấy nhận được từ đối phương một thứ gì đó. Đó chính là sự cảm thông, kính trọng của cậu bé đối với ông lão ăn xin và lòng biết ơn, sự đồng cảm của ông lão ăn xin đối với cậu bé. Cuối cùng, tình người giúp cho tâm hồn ta thanh thản, giúp ta tránh xa lối sống vô cảm, thờ ơ với người có hoàn cảnh khó khăn. Sau đây, tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện về một vị lang y Lê Hữu Trác. Chắc các bạn đã được nghe nhiều câu chuyện về vị thần y này - một con người hết lòng vì người bệnh. Chuyện kể rằng, có một cậu bé con nhà thuyền chài nghèo không may bị mắc bệnh đậu mùa, người bốc mùi khó chịu. Thế mà ông vẫn đến thăm khám, bốc thuốc, chữa bệnh cho cậu ròng rã hàng tháng trời. Khi ra đi, ông không những không lấy tiền thuốc thang mà còn cho gia đình cậu bé thêm củi, gạo,...Đặc biệt, trong gần một tuần vừa qua, đồng bào miền Trung đã phải gánh chịu những cơn bão, lũ hoành hành. Trong hoàn cảnh ấy, một người đàn ông vừa nhận được thùng mì cứu trợ ngay lập tức bóc ra chia cho sáu hộ gia đình khác. Những hành động trên tuy đơn giản nhưng lại mang một ý nghĩa rất lớn, giúp được bao người trong hoàn cảnh khó khăn, hoạn nạn. Nó như là một tia sáng trong bóng đêm rộng lớn, mênh mông, giúp con người ta nhận cảm nhận được sự ấm áp tận đáy lòng.

Thế mới biết tình người cao hơn tất cả!