Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 136

 Đại thi hào người Nga Macxim Gorki từng viết:

                                                   “Đời vắng mẹ hiền, không phụ nữ

                                                    Anh hùng, thi sĩ hỏi còn đâu?” 

Lấy nhan đề "Người phụ nữ con yêu", em hãy viết một bức thư gửi đến người phụ nữ quan trọng nhất đời mình để cảm ơn những cổ vũ của họ dành cho con trong vòng một năm qua. 

------------------------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200.000 đồng, giải nhì 100.000 đồng, giải ba 50.000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Năm ngày 16/10/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 16/10/2020.

------------------------------

Các bạn đạt giải các kì trước chú ý: các bạn mở hộp tin nhắn mới để nhận giải thưởng. Trong trường hợp không nhận được tin nhắn nhận thưởng thì các bản liên hệ với tài khoản Admin.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 136

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Yuu Shinn

Bức thư này em gửi cho chị Hai của em - người đã bên em suốt chặng đường mười bảy năm nay.

Có lẽ chị sẽ rất ngạc nhiên, rất bất ngờ khi biết được người phụ nữ quan trọng nhất với em là chị, đúng không? Nhưng chị hãy vui vẻ nhé, hãy hạnh phúc nhé, bởi ngay từ lúc em vừa chào đời thì mẹ cũng ra đi rồi, chỉ có chị là quan trọng với em thôi.

Chị thường kể với em, năm chị mười tuổi, mẹ đã rời xa chị mãi mãi, cũng rời xa em mãi mãi. Chị còn khóc nữa chứ, vì chị được \"nhìn mặt\" mẹ tận mười năm, còn em thì ngay đến cả mười giây cũng chưa hề, chưa từng có.

Nỗi đau qua đi, bố và chị cùng nhau nuôi em khôn lớn. Vẫn nhớ năm em lên sáu, bố đi nửa vòng Trái Đất, để lại chị em mình tay trong tay cùng nhau khôn lớn. Năm đó, chị mười sáu tuổi. Tính đến năm ngoái, vừa tròn mười năm luôn, chị nhỉ? Luôn là như thế, luôn là mười năm với rất nhiều nỗi buồn.

Năm ngoái, em vừa lên cấp ba. Áp lực học hành đã khiến em khóc rất nhiều, còn nhiều lần bị ngất trong giờ học nữa chứ. Thậm chí, em còn phải dùng đến thuốc ngủ liều lượng cao, để có thể yên giấc, để có thể ngừng nghĩ về những con chữ trong những trang giấy trắng.

Năm ngoái, em đăng ký tham gia cuộc thi học sinh giỏi Tiếng Anh. Em, vì để đạt được giải nhất, mà ngày nào cũng học đến tận hai giờ sáng. Nhưng rồi, kết quả em lại đứng thứ nhất... từ dưới đếm lên. Thật thất vọng, chị nhỉ?

Cuối năm 2019, em đi khám, biết được bản thân bị trầm cảm. Em giấu chị, sợ chị biết, rồi lại buồn.

Năm 2019, đối với em rất mệt mỏi, rất buồn, rất áp lực. Em đã từng nghĩ mình có lẽ đã bước sang thế giới bên kia rồi, cho đến khi chị biết được tất cả những bí mật của em.

Cảm ơn chị, người đã âm thầm nấu cháo cho em ăn khuya, đã âm thầm bật lò sưởi những đêm đông lạnh giá, để em có thể yên tâm học hành.

Cảm ơn chị, người đã âm thầm đắp chăn cho em vào những lúc em ngủ quên trên bàn học, hoặc là bế em về tận phòng ngủ, rồi cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ, chỉ để em có được một giấc ngủ ngon.

Cảm ơn chị, người đã luôn giặt quần áo giúp em, nấu ăn giúp em, dọn dẹp nhà cửa và bàn học giúp em.

Cảm ơn chị, người đã luôn bên cạnh em, luôn an ủi, luôn động viên, luôn đối xử dịu dàng với em. Cảm ơn chị đã cho em một lí do để sống tiếp. Cảm ơn chị đã phát hiện ra căn bệnh của em. Cảm ơn chị, cảm ơn chị đã vứt hết những thứ em định dùng để kết thúc cuộc đời mình.

Một năm qua, em biết mình đã thay đổi rất nhiều. Em cục súc, nóng nảy, ăn nói cộc lốc, thậm chí là giận dỗi vô cớ, không thèm nhìn mặt chị. Nhiều hôm em chẳng thèm học bài, chỉ ôm khư khư cái điện thoại, rồi lại ngủ quên, để rồi sáng hôm sau vật lộn với đống bài tập về nhà. Em thậm chí còn... yêu sớm nữa. Em rất hư, phải không chị? Em đã từng hứa mình phải thật ngoan ngoãn, nhưng dường như em đã thất hứa rồi. Em đã rất sợ, sợ chị bỏ em mà đi.

Nhưng không, chị không làm thế. Chị mỉm cười khi em thái độ. Chị nhẹ nhàng xin lỗi khi em giận hờn. Chị để em chơi điện thoại đến tận khuya, rồi âm thầm giấu sạc dự phòng, để em biết đường đi ngủ. Lúc em cãi nhau với bạn trai, chị đến gặp người ta, rồi cảnh cáo cậu ta, nói em đã có thanh mai trúc mã rồi. Nhờ ơn chị, em đã chia tay, và chăm học hơn rồi đó. Chị nói, em rất ngoan, chỉ là em hay hành động theo cảm xúc, nhưng điều đó chị vẫn chấp nhận được.

Chị hứa, sẽ không bỏ em mà đi.

Chị à! Em yêu chị, như cách những bạn khác yêu mẹ của các bạn ấy. Chị đối với em là Mặt Trời, là người quan trọng nhất đối với em. Những tình cảm của em không thể viết ra hết được, nhưng em muốn nói... Cảm ơn chị, vì đã luôn bên em, luôn là chỗ dựa vững chắc khi em gục ngã. Cảm ơn chị, vì đã âm thầm quan tâm em từ những chi tiết nhỏ nhất, luôn nhường nhịn và che chở cho em.

Ngày 20/10 sắp tới, em muốn gửi tới chị lời chân thành nhất từ trái tim. Mong chị thật hạnh phúc, luôn vui vẻ. Chị mãi là người quan trọng nhất cuộc đời em.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VIẾT ĐẠT GIẢI NHÌ: Hoàng Kim Nhi

Gửi mẹ, người phụ nữ quan trong nhất đời con!

Mẹ yêu dấu, đây có lẽ là lần đầu tiên con viết một bức thư dành cho mẹ, con muốn nhân dịp này được bày tỏ mọi tâm tư, nỗi niềm trong lòng con bấy lâu nay con chưa từng nói.

Mẹ ơi, con biết mẹ luôn dành những điều tốt nhất cho con và em, con biết nhà mình tuy không khá giả nhưng ngay từ khi còn nhỏ ba mẹ luốn cố gắng dành cho chúng con mọi thứ, không thua kém gì bạn bè, dạy chúng con trở thành những đứa trẻ ngoan, biết giúp đỡ người khác, gia đình mình lúc nào cũng vui vẻ, tràn ngập tiếng cười mẹ nhỉ. Hai chị em con cũng luôn cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng của ba mẹ. Chúng con đã từng có rất nhiều ước mơ và hoài bão, thế nhưng người tính nào có bằng trời tính cơ chứ. Kể từ ngày, khi ba rời bỏ mẹ con mình đến một nơi thật xa, con thật sự cảm thấy thế giới này như mất đi một nửa, con thậm chí không biết tương lai ba mẹ con mình sẽ ra sao khi không còn ba nữa. Con biết chúng con buồn một thì mẹ phải buồn mười, trong suốt một năm đó con biết ngày nào mẹ cũng khóc, nhưng mẹ không bao giờ để người khác nhìn thấy, lúc nào cũng cố gắng vui vẻ, mạnh mẽ nhất là trước mặt hai chị em con.

Nhiều khi con chỉ ước đây chỉ là một giấc mơ và khi tỉnh lại mọi thứ sẽ lại như trước, con sẽ lại được nhìn thấy ba, cả gia đình mình sẽ lại thật hạnh phúc. Con thương mẹ lắm, mẹ có phải là siêu nhân đâu cơ chứ, thế mà bây giờ tất tần tật mọi việc trong nhà một mình mẹ phải gánh hết. Mỗi lần nhìn mẹ sửa điện, lái máy cày, thậm chí leo lên mái nhà để sửa lại ngói, con đã rất oán hận ông trời tại sao lại đối xử với gia đình con như thế. Nhìn gia đình người ta có cha có mẹ còn thật sự rất thèm khát, đã rất rất lâu rồi con không còn được gọi tiếng “ba” nữa, mỗi lần nghe bạn bè nói chuyện về gia đình, rồi khoe khi được ba mua quà cho, ba nhắn tin gọi điện hỏi thăm, con chẳng biết nói gì cả, chỉ cười trừ cho qua. Nghĩ đến cảnh ngày ngày ngoài việc đồng áng mẹ đều phải đi làm thuê để nuôi 2 chị em con ăn học, con chẳng thiết học nữa, chỉ muốn đi làm thuê kiếm tiền phụ mẹ thôi. Nhưng mẹ lúc nào cũng động viên chúng con, mẹ luôn muốn 2 chị em con học giỏi, sau này kiếm được cái nghề chứ đừng như mẹ. Con thương mẹ nhiều lắm.

Con xin lỗi mẹ, vì đã có những lúc con bướng bỉnh, nói những điều khiến mẹ buồn làm trái ý mẹ. Một đứa con gái trầm tính, sống nội tâm, lại không giỏi biểu đạt cảm xúc như con lúc nào cũng khiến mẹ buồn phiền và lo lắng. Thực sự con không cố ý đâu mẹ ơi, con biết con sai, sau mỗi lần như thế con đều rất hối hận, con chỉ muốn mẹ lúc nào cũng vui vẻ, mạnh khỏe thôi. Con sẽ cố gắng không để mẹ phải phiền lòng vì con nữa, con hứa.

Cảm ơn mẹ vì tất cả những gì mẹ đã dành cho chúng con, cảm ơn vì những giọt mồ hôi, nước mắt của mẹ. Trước đây mỗi lần sinh nhật con đều ước những điều thật viển vông, thế mà chẳng biết từ bao giờ điều ước của con chỉ vỏn vẹn quanh ba mẹ con mình, con chỉ ước nhà mình luôn luôn mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc và bình an thôi. Mẹ ơi, dù cho cuộc sống có khó khăn thế nào thì ba mẹ con mình hãy cùng nhau cố gắng mẹ nhé, chúng con sẽ cố gắng thật nhiều, cố gắng học thật giỏi để có cuộc sống thoải mái hơn, mẹ sẽ không phải vất vả nữa, con sẽ mua cho mẹ những gì mẹ muốn, nấu cho mẹ những món mẹ thích ăn…mẹ hãy tin ở chúng con mẹ nhé.

Nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10, con chúc mẹ của con luôn mạnh khỏe, vui vẻ, bình an, chúc cho ba mẹ con mình sẽ luôn hạnh phúc bên nhau, cùng nhau cố gắng và con tin rằng ba sẽ luôn dõi theo và phù hộ cho gia đình mình. Con yêu mẹ nhiều lắm.

Con gái của mẹ!

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: nguyễn thị hoài nhi

Mẹ kính yêu!

     Khi con viết bức thư này, chắc giờ mẹ ngủ say sau một ngày làm việc vất vả. Trong năm qua, mẹ đã chăm sóc con từng li từng tí, luôn ở bên an ủi khi con buồn và luôn động viên khi con nản chí. Mẹ có biết không, sự chăm sóc tận tình và những lời động viên ấy như tiếp thêm cho con một phần sức mạnh để tiến bước trên con đường tương lai, cho con vượt qua mọi khó khăn, trở ngại. Nhờ mẹ mà con mới có ngày hôm nay. 

     Con còn nhớ như in cái ngày con bị ốm, người run cầm cập, mẹ đã ở bên cạnh chăm sóc cho con. Hôm đó, một đêm mùa đông lạnh buốt, mẹ đi xe ra ngoài trời mặc cái lạnh cắt da cắt thịt.  Mẹ đi hết nhà này đến nhà khác để mua thuốc cho con. Khi về mẹ cho con uống thuốc nhưng nhiệt độ vẫn không giảm. Mẹ ngồi bên cạnh lau những giột mồ hôi lấm tấm trên trán cho con, không quản ngại khó, mệt nhọc trông nom con cả đêm. Đôi lúc, chợt giật mình tỉnh giấc, con vẫn thấy mệt hình bóng quen thuộc cạnh bên con, cho con cảm giác bình yên. Sáng hôm sau khi con tỉnh giấc đã thấy mẹ dây rồi. Mẹ ở dưới bếp làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Nhìm thấy con, mẹ nhẹ nhàng hỏi con đã đỡ hơn chưa? Con vui vẻ trả lời :\" Con đã đỡ rồi mẹ ạ \". Mẹ thở thào nhẹ nhõm như trút được nỗi lo lắng trong lòng. Nhìn thấy mẹ thức khuya dậy sớm chăm lo cho gia đình, hai đôi mắt của con đẫm lệ, tự nhủ mình phải cố gắng học tập để có thể gánh vác phần nào sự vất vả của mẹ.

     Rồi cuối cùng, sự cố gắng của con cũng được báo đáp. Con được chọn là một trong số bạn đi thi học sinh giỏi môn văn. Trước ngày đi thi, con đã lo lắng , hồi hộp biết bao. Sự căng thẳng khiến con mất đi sự tự tin, khiến con rụt rè, lo sợ. Lúc đó, mẹ đã đến bên động viên con. Mẹ đã thức cùng con nói chuyện, khuyên con ko nên căng thẳng mà hãy tự tin lên. Lời mẹ ấm áp như hóa giải mọi sự lo lắng trong con để rôi ngày mai co có tinh thầm chiến đấu. Sáng hôm sau, mẹ dậy sớm hơn thường ngày, nấu cho con bữa sáng với những món con thích, rồi đưa con đi thi. Trước khi vào phòng thi, mẹ dặn con những điều cần thiết, xoa đầu con rồi chúc con làm bài thật tốt. Khong hụ sự mong mỏi, động viên của mẹ, con đã có đạt được giải trong cuộc thi. Dù không cao nhưng cũng là sự cố gắng phấn đấu của con. Khi nghe tin con đạt giải, con còn nhớ rõ đôi mắt mẹ lúc đó rưng rưng như vui mừng cho thành công đầu tiên của con. Rồi mẹ khuyến khích con cố gắng hơn trong những đợt thi tới. 

Mẹ đã hi sinh bao điều cho con, luôn bên con khi con gặp khó khăn, là ánh đèn soi đường dẫn lới on đi - một ánh đèn không bao giờ vụt tắt. Và con luôn hâm mộ câu nói của Macxim - Gorki:

                                     " Đời vắng mẹ hiền, không phụ nữ

                                          Anh hùng, thi sĩ hỏi còn đâu "

     Thật vậy, trong cuộc sống này, người phụ nữ có một vai trò rất quan trọng. Nhưng đối với con, mẹ là " người phụ nữ con yêu". Con hứa sẽ ngoan ngoãn để mẹ không phải phiền lòng. Cảm ơn mẹ vì đã luôn ở bên con. Con yêu mẹ nhiều.

                                                                                                                     Con của mẹ

                                                                                                                            Nhi

                                                                                                              Nguyễn Thị Hoài Nhi