Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 131

Trong thiên nhiên, có những sự biến đổi thật kỳ diệu: Mùa đông, lá bàng chuyển sang màu đỏ rồi rụng hết; sang xuân, chi chít những mầm non nhú lên, tràn trề nhựa sống.

Em hãy tưởng tượng và viết thành một câu chuyện có các nhân vật: Cây Bàng, Đất Mẹ, Lão già Mùa Đông, Nàng tiên Mùa Xuân để gợi tả điều kỳ diệu ấy của thiên nhiên.

------------------------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200.000 đồng, giải nhì 100.000 đồng, giải ba 50.000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Năm ngày 11/09/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 11/09/2020.

------------------------------

Các bạn đạt giải các kì trước chú ý: các bạn mở hộp tin nhắn mới để nhận giải thưởng. Trong trường hợp không nhận được tin nhắn nhận thưởng thì các bản liên hệ với tài khoản Admin.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 131:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: ღƙıɷυɾɑ ყσƙıռσ ƙɑσɾı ✎ღ

"Mùa đông năm nay kéo dài hơn mọi năm thì phải, cái lão Mùa Đông lười biếng ấy còn định ngư trụ ở vùng đất mà nàng tiên xuân đang trị vì đến khi nào nữa đây?".

Cây Bàng buông một tiếng thở dài đầy não ruột, cậu khẽ cựa mình trong làn tuyết phủ dày đặc khắp cơ thể mình.

" Ôi, mình nhớ nàng tiên Xuân quá, nhớ mỗi khi cô ấy cười, tiếng cười tựa muôn vàn lời ca của chú chim đang hợp xướng, nhớ bác Mặt Trời ấm áp sưởi ấm cho mình hằng ngày, nhớ mấy bé chim thi nhau nhảy nhót trông rất vui, mình nhớ tất cả mọi thứ mà cô ấy mang lại cho mình.\"- Cây Bàng thầm nhủ.

- Con làm gì mà u sầu thế hả Bàng?

Cây Bàng giật mình, cậu khẽ cúi xuống dưới tán lá. À, thì ra là tiếng của Đất Mẹ. Không một phút chần chừ, cậu nói ngay.

- Đất Mẹ ơi, tại sao lão Mùa Đông lười biếng này chưa đi hả mẹ? Con chán ngấy lão rồi, con nhớ nàng tiên Mùa Xuân quá. Cô ấy làm gì mà vẫn chưa về?

Đất Mẹ khẽ mỉm cười nhân hậu, bà nói:

- Ôi, con trai ngốc nghếch của ta, vậy là con chưa hiểu hết được thiên nhiên này kì diệu như thế nào à?

Bằng một giọng trầm ấp, bà bắt đầu kể:

- Từ rất xa xưa, trong thiên nhiên đã tồn tại 4 mùa: mùa xuân,hạ, thu, đông. Trong khi ba mùa còn lại rất vui tươi, thì mùa đông điềm đạm hẳn. Mùa đông giống như một mùa quây quần bên gia đình, là mùa cuối cùng trong năm, là mùa lưu giữ những kỉ niệm đẹp trong một năm qua...Đối với vạn vật thiên nhiên chúng ta, mùa đông rất có ý nghĩa.

- Như thế nào ạ?- Cây bàng hỏi

- Khi mùa đông đến, các chất dinh dưỡng trong cơ thể của con cũng như các loài cây khác sẽ đưa vào trong các chồi non. Mùa đông là mùa hội tụ tất các những sắc đẹp để chờ đến mùa xuân rồi bừng nở dưới không khí đầy tươi vui ấy. 

Con hãy nhìn xung quanh mà xem, con có thấy cái hang xa xa đằng kia không. Trong cái hang kia là một gia đình gấu đang ngủ đông, trông họ ngủ mới say làm sao. Những giấc ngủ cùng với giấc mơ đẹp sẽ đến với họ nhanh thôi.

Bà lại chỉ tiếp:

- Đằng xa kia kìa, con thấy chứ?

- Dạ...

- Đó là gia đình tiều phu đang quây quần bên nồi súp nóng hổi dưới mái nhà vững chắc. Phải, con trai của ta ạ, mùa đông dường như được sinh ra để làm chúng ta sống chậm lại một chút so với các mùa bận rộn và tấp nập trong năm. Nó giúp chúng ta tích lũy được những gì đẹp nhất, để dành đến mùa xuân khoe sắc.

Cây bàng nghe xong và ngẫm nghĩ rất lâu, rồi cậu nói:

- Con đã hiểu ra rồi Mẹ ạ.

Chẳng bao lâu sau, nàng tiên Xuân đã về, mang theo mọi sức sống tràn về vùng đất lạnh lẽo này. 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Xuân, Hạ, Thu, Đông lần lượt đến rồi đi trên vùng đất xinh đẹp này. Cây Bàng bây giờ đã lớn và cao hơn trước nhiều. Tuy đã lớn, nhưng cậu vẫn luôn biết rằng mỗi mùa đều rất quan trọng. Bởi chúng luôn góp phần tạo nên muôn vàn sự kì diệu của thiên nhiên. 

Bạn cũng vậy, chúng ta đều lớn thêm từng ngày. Hãy trân trọng mọi vật xung quanh chúng ta, hãy để ý đến sự thay đổi kì diệu này của mẹ thiên nhiên và biết đâu, chính bạn cũng đang dần thay đổi từng ngày đấy.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: phan cao nguyen

 Mùa đông đã đến, những cơn gió như biết gào thét. Chúng rít lên dữ dội, rồi những cơn mưa lại đến. Ở đó, một cây bàng mới lớn, chưa rõ hết mọi chuyện lạnh co ro trong góc sân hoang vắng. Lá của nó đã chuyển sang màu đỏ từng ngày, từng ngày những cơn gió thổi qua lá lại rụng đi. Dần dần cây bàng ấy trơ trụi không còn một chiếc lá nào trren thân hình. Nó tuyệt vọng kêu la ầm ỉ:

 - Những cơn gió hạt mưa khốn kiếp kia trả lại lá cho ta. Nếu không ta chết mất. Trả lại đây. Trả lại cho ta.... ta ghét ngươi ta hận ngươi cái mùa đông kia...

Một lão già xuất hiện: 

- Ta có hại gì ngươi đâu sao ngươi lại chửi rủa mắng nhiếc ta...

- Tôi đã làm gì ông đâu. Tôi đang chửi cái mùa đông kinh tởm này đây.... -Cây bàng trả lời.

- Ta chính là lão già Mùa đông đó đây này.

Cây Bàng lớn giọng:

- Vậy thì ông hãy ra lệnh cho những cơn gió kia ngừng thổi, những hạt mưa kia đừng rơi đi.... Nó làm rụng hết lá của tôi rồi, đã vậy tôi còn lạnh cóng nữa.

Lão già mùa đông đáp lại:

-Nếu không có gió, có mưa thì sao ngươi có thê phát triển một cách bình thường.

-Ta không tin đấy. Ngươi cứ ra lệnh cho chúng đi. 

Đúng lúc ấy một giọng nói hiền từ vang lên:

- Có chuyện gì vậy bàng con?

- Đất Mẹ ơi chính là Lão già mùa đông, lão ta là người làm cho lá của con rụng hết đấy ạ!

Đất Mẹ lại nói tiếp:

- Chào anh, Mùa đông. Bàng con còn nhỏ chưa hiểu chuyện mong anh bỏ qua.

Cây bàng nói:

- Ơ! sao Đất mẹ lại xin lỗi lão ta.

- Đây là người sẽ tắm táp và ủ mầm cho con đấy. Nếu không có Lão già mùa đông xem con còn có thể đâm chồi nảy lộc không. - Đất mẹ trả lời

Lão già mùa đông tiếp lời:

- Không sao đâu đất mẹ, cháu nó còn nhỏ, chưa biết. Cháu hãy thật bình tâm, cảm nhận thử đi.

 Lúc này cây bàng mới cảm nhận được cái hơi ẩm từ những cơn mưa, sự dịu dàng của những cơn gió. Thật dễ chịu làm sao.

Lão già mùa đông nói tiếp:

- Thôi tạm biệt Bàng con nhé. Thời gian của ta đã hết rồi. Bây giờ Nàng tiên mùa xuân sẽ đến và lá của cháu sẽ mọc lại. Mùa xuân ơi, cháu xuống đi, tới giờ chuyển giao rồi.

Từ trên bầu trời những tia nắng chói chan rọi xuống mặt đất, những tia nắng cuối cùng trong ngày, cũng là cuối cùng trong năm.  Một cô gái xinh xắn ẩn trong làn mây chìu từ từ bay xuống. Cô ấy thật xnh đẹp. Mái tóc vàng màu hạt dẻ, đôi mắt to tròn, khuôn miệng nhỏ xinh.

Tối hôm đó cây bàng nhỏ ấy đã thây một sự kỳ diệu. Lần đầu tiên trong đời cậu thấy được sự giao hòa giữa trời và đất trong phút giây giao hòa vô cùng đặc biệt như thế này. Ngủ một giấc sớm mai thức dậy, một điều kì diệu đã xảy ra với cây bàng ấy. Những chồi non nhú lên, những cái chồi ấy nhỏ nhỏ, xinh xinh. Giờ đây cậu mới hiểu được chỉ vì cái tính cách xấu của mình đã trách lầm người tốt. 

Thế đấy, đừng vội vàng phán xét người nào, thứ gì khi chưa hiểu rõ sự việc. Sự phán xét ấy có thể làm cho người bị phán xét khó chịu, buồn bã. Khiến sự việc trở nên trầm trọng hơn và có thể đến khi nhận ra sự thật thì đã quá muộn. Lúc đó ta sẽ hối hận biết nhường nào. May mắn cho cây bàn trên là vẫn còn có Đất mẹ đứng ra giải thích nếu không thì, cậu ta đã gây ra một điều rất tồi tệ.

Hãy suy nghĩ và tìm hiểu trước khi phê phàn một ai các bạn nhé!

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Witty_

Tôi, một cây bàng trên Đất Mẹ thân yêu, giữa một bồn cây toàn những chị em hoa đã chung sống với tôi suốt bao ngày tháng qua, đưa tiễn biết bao nhiêu lứa học sinh đến rồi đi chỉ vì một mong muốn là mangvcho các cô cậu học trò một thời học sinh tươi đẹp với bầu không khí trong lành mà chuyên tâm học hành với sự mong đợi của các thầy cô, cha mẹ. Hôm nay, đã là ngày cuối của mùa thu điềm đạm lá của tôi đã rụng đi gần hết. Mai thôi, Lão già Mùa Đông khó tính nhưng lại rất ân cần sẽ lại đến thăm tôi. Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tôi gặp Lão , ân nhân cứu mạng tôi đến 2 lần.

    Ngày đầu, tỉnh giấc khỏi Mẹ Đất sau một giấc ngủ dài. Tôi ngáp ngắn, ngáp dài mắt thì mở không nổi sau giấc ngủ dài dằng dặc. Bỗng một lát sau tôi choáng ngợp với một cô gái rất xinh đẹp mặc váy màu hồng đào thùy mị, trên đầu tóc chải chuốt rất kỹ với nhiều loại hoa rực rỡ khác nhau. Cô gái đi đến đâu, cây ở đấy đều đâm chồi nảy lộc, được ra những cái nụ nhỏ xinh xinh hay đơn giản chỉ là nhựa cây thêm tươi mới, tràn đầy sức sống. Nàng đi qua tôi, làm tôi thầm ước được trở thành một người như nàng, đi đến đâu cây cối đầy sức sống và niềm hy vọng đến đấy. Khi nàng đi qua một hồi lâu tôi mới thoát khỏi cơn mê của sự xinh đẹp và phép thuật ấy. Ngay lập tức tôi quay xuống hỏi Mẹ Đất :" đó là ai thế ạ? Khi con lớn con muốn trở thành một người như cô ấy được không ạ?" Mẹ ôn tồn trả lời:" Đó chính là Nàng Tiên Mùa Xuân mỗi năm nàng chỉ ghé thăm chúng ta một lần mà thôi. Sau đó mẹ cười và nói nếu con muốn thì khi trưởng thành chắc chắn sẽ được." Đáng lẽ ra mẹ không nên nói đùa tôi như vậy để tôi thêm mơ mộng. Ngay hôm sau tôi đã dùng rất nhiều sức của mình để mau lớn và trở thành "Nàng Tiên Mùa Xuân thứ 2" Qua 2 mùa tiếp theo tôi vần dùng hết sức mình mà không nghỉ ngơi. Đến mùa Đông too cạn kiệt sức lực trông như một cành củi khô cao cắm thêm một cái mầm giả vậy. Sau đó tôi thấy Lão già Mùa Đông đến mang sự lạnh lẽo đến cho mọi cái cây một sự khác biệt rõ rệt với Nàng tiên Mùa Xuân của tôi, rồi tôi ngủ thiếp đi. Khi tôi tỉnh dậy thì mùa Xuân đã lại đến. Tôi hỏi Mẹ Đất tại sao mình vẫn chưa chết Mẹ trả lời tôi rằng:" Lão già Mùa Đông đã cứu sồng tôi, sự lạnh lẽo ấy đã cứu mầm non của tôi đâm lên và sống tiếp. Mẹ xin lỗi con mẹ thực sự không cố ý nói đùa mà chỉ là muốn con mau lớn mà thôi. Con đừng nghĩ rằng mình có thể trở thành một nàng tiên nữa tất cả đều sẽ bình thường như giờ mà thôi." Tôi thoáng buồn khi mẹ dứt lời thì nàng tiên Mùa Xuân đi qua vì tất cả đều đã tan vỡ. Tưởng cuộc sống tôi yên bình từ đoa nhưng ngờ đâu tôi bị chuyển đến trồng ở một ngôi trường tiểu học nhỏ rất đẹp và rực rỡ. Xuân, Hạ, Thu đi qua lòng tôi cứ buồn buồn vì ước mơ tan vỡ ấy. Có lẽ vì vậy mà tôi lại rất yếu và khó trụ nổi qua mùa Đông.

      Lão già Mùa Đông đến. Tôi liền hỏi:" Tại sao ông lại cứu cháu ?" Ông ấy trả lời rằng :" Ta có nhiệm vụ là chăm sóc những mầm cây nên ta phải làm tròn bổn phận của mình chẳng có gì lạ cả cô bé à. Trông cháu có vẻ rất buồn có chuyện gì à?" Tôi nói với Lão :" Cháu chỉ hơi buồn vì mong muốn trở thành một Nàng Tiên Mùa Xuân không thành thôi." Lão cười rồi nói tôi :" Cái cây ngốc này. Nàng Tiên Mùa Xuân thì cung chỉ có nhiệm vụ là mang cho đời sự tươi đẹp của cuộc sống. Cháu cũng có công nên cũng có thể coi như là một Nàng Tiên Mùa Xuân còn gì. Thôi ngủ đi để ta còn hoàn thành công việc." Trong giấc mơ ấy tôi mơ toàn những giấc mơ đẹp, và không ghét sự lạnh lẽo của Lão nữa mà chỉ yêu quý Lão thôi. Lão già mùa Đông lại gần tới rồi tôi lại chuẩn bị sinh sôi nảy nở. Phát triển thật tốt và thực hiện nhiệm vụ làm đẹp cho đời đến khi nhắm mắt mình. Tôi cũng mong muốn một số người như tôi từ lần đầu tiên thấy Lão già Mùa Đông là đã không thích lắm, nhưng bạn hãy tin ở tôi, lão ấy cũng góp phần làm đẹp cuộc đời!