Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 123

                          MÙA HẠ

                                                - Xuân Quỳnh -

Đó là mùa của những tiếng chim reo
Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả
Đất thành cây, mật trào lên vị quả
Bước chân người bỗng mở những đường đi

Đó là mùa không thể giấu che
Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng
Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng
Từ những miền cay đắng hoá thành thơ.

Đó là mùa của những ước mơ
Những dục vọng muôn đời không xiết kể
Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể
Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu

Đó là mùa của những buổi chiều
Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút
Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức
Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa

Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa
Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?
Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển
Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa.

                                            28-6-1986

1. Mùa hạ của nhà thơ Xuân Quỳnh là mùa của những điều gì?

2. Viết một bài văn ngắn kể về kỉ niệm sâu sắc nhất của em trong mùa hạ. 

------------------------------

Các bạn đạt giải chú ý: các bạn mở hộp tin nhắn mới để nhận giải thưởng. Trong trường hợp không nhận được tin nhắn nhận thưởng thì các bản liên hệ với tài khoản Admin.

------------------------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200 000 đồng, giải nhì 100 000 đồng, giải ba 50 000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 17/07/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 17/07/2020.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 123:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: minhchau

Câu 1

Mùa hạ của nhà thơ Xuân Quỳnh là mùa của nhiều điều tươi đẹp của cuộc sống và của thiên nhiên.Đó là mùa chim reo,là mùa những tia nắng vàng rực rỡ trên bầu trời xanh biêng biếc. Là mùa của những quả ngọt, của những bước chân người vội vã làm mòn lối đi,là mùa của những ánh nắng ngập tràn đi khắp muôn, là biển xanh thăm thẳm cùng với cánh buồm trắng. Mùa hạ của Xuân Quỳnh còn là mùa của những ước mơ,mùa của những dục vọng, là mùa của tình yêu thiên nhiên. Và đó cũng là mùa hạ cũng những buổi chiều có cánh diều tuổi thơ, có tiếng dễ quen thuộc và cả là những tiếng cuốc - thể hiện sự vất vả của người dân. Mùa hạ của Xuân Quỳnh thật đa dạng,thật đẹp đẽ đến lạ hòa quyện cùng những khao khát về tuổi trẻ của nữ sĩ.

Câu 2

Cái nắng oi ả của ông mặt trời rực rỡ trên cao cùng với những tiếng ve kêu râm ran khắp nơi hòa nhịp với tiếng của những chú chim tu hú kêu nhau ríu ran cả ngày dài.Ở góc của các sân trường,những cây hoa phượng đã trổ hoa một màu đỏ tươi rực rỡ ....Tất cả chúng, chính là những dấu hiệu nhắc nhở: Mùa hạ đã đến rồi. Đã đến cùng với những trông đợi, những nuối tiếc và cả những niềm vui, nỗi buồn của nhiều người. Riêng đối với em, mùa hạ chứa đựng rất nhiều kỉ niệm đẹp và khó quên. Mỗi năm một lần, mùa hạ đến rồi đi chưa từng báo trước đem cho em những hồi hộp, những kỉ niệm khó quên hằn sâu vào kí ức tuổi thơ.Và trong đó có một kỉ niệm sâu sắc mà tôi không bao giờ quên được.

Tôi rất mùa hạ.thích cái nắng tưởng như rất chói chang mà thật ra lại cực kì ấm áp đó! Tôi yêu từng tia nắng chiếu rọi của ánh mặt trời,từng tia nắng tinh nghịch trên những chiếc lá xanh rờn xinh đẹp.Tôi yêu cái mùa.mà hoa phượng nở rộ lên như những ngọn lửa rực cháy đó.Hồi đó không hiện đại như bây giờ không có hàng quán hay những quán nét hoành tráng.Mà trò chơi của chúng tôi lúc đó chỉ là những trò nghịch phá không tưởng.Đó là vào đầu mùa hạ,những bông hoa phượng đầu tháng 4 cũng đã nở sớm,đỏ rực cả sân trường, học sinh chúng tôi thi nhau hái hoa cài lên tóc,có lúc lại trèo lên cây hái những ngọn cây xuống và chơi trò kéo qua kéo lại.Và đó cũng chính là những tháng ngày liên tục,trốn bác bảo vệ mà trèo vào trường hái hoa để rồi khi bị phát hiện thì cả đám chạy lại ùa nhau chạy tới số mà cũng chẳng biết rốt cuộc là chúng tôi thích hái hoa phá hay là thích cái cảm giác bị rượt đuổi mà ngày hạ nào cũng rủ rê nhau trèo vào trường hái cho bằng được, rồi cùng nhau bị rượt ,có lúc còn bị thả chó.Làm cả đám vừa chạy vừa hét như bọn khùng... Lúc đó cũng chỉ con nít,thích vui,thích đùa,cảm thấy bị rượt rất vui.Nhưng đến một ngày đến sớm,tôi lại nghe tiếng văng vẳng mắng của bác bảo vệ

- Cái bọn con nít ranh ấy,hè rồi lại bắt đầu phá.Ngày nào cũng bứt hoa,phá lá.Thế này có chết không chứ.Chân ông thì tật ,à đuổi mãi bọn nó mới đi cho.Chẳng biết làm sao để bọn nó bớt phá,đánh không được mà thả chó cũng không xong

Ông bảo vệ cũng nhìn trường đầy vẻ mệt mỏi

- Giờ phải đền những thiệt hại của bọn nó làm nữa. Giờ không làm bảo vệ cũng không biết làm gì.

Tôi nghe ông và bà bảo vệ nói chuyện với nhau,tất cả đều xoay quanh bọn tôi-mấy đứa ranh con, chỉ biết phá hoại đến thế nào. Lúc đó tôi bắt đầu thấy mình sai, thấy mình nghịch ngu. Hôm sau,khi chơi với mấy đứa trong làng, tôi nói :

-Sau này mấy đứa bọn bay đừng bày trò phá trường nữa. Đó là làm việc xấu

Bọn nó nhao nhao:

- Đâu phải mình bọn tao phá hoa bẻ cành,mày cũng vậy mà.Mày là đứa hái nhiều hoa nhất

Tôi nói:

- Ừ,tao làm thế là sai, là xấu. Bọn mình đừng làm thế nữa, Xấu tính quá. Niềm vui của bọn mình đè trên những vất vả của người khác. Niềm vui thú của bọn mình là nỗi đau của người khác.Làm thế không vui mà là ích kỉ,là xấu tính.Quay đầu là bờ,đừng xấu xa như vậy nữa.

Từ hôm đó,mỗi đứa đi ra một ngã,nhưng không bứt hoa ,bẻ cành trên sân trường nữa và đó trở thành mọt kỉ niệm sâu sắc trong tôi.giờ đây,đối với tôi,cái nắng hạ đã trở thành người bạn thân thiết,nó sưởi ấm và tiếp thêm động lực cho tôi mỗi khi tôi cảm thấy chán nản.Giờ đây,đối với tôi,một đứa học sinh cuối cấp thì mùa hạ quả thật là kẻ thù.Bởi vào lúc đó,chúng tôi sẽ xa cách nhau.mỗi người đi một lối mà chẳng có ai cùng chung một lối đi.Cũng là một dấu hiệu cho tôi biết,những ngày rong ruổi chơi đùa của bản thân đã không còn nữa rồi.Mà phải quay lại bàn học và để rồi phấn đấu vì tương lai của bản thân nữa 

Thế nhưng tôi vẫn yêu cơn gió mùa hạ,nó thoang thoảng,nhẹ nhàng lướt qua mái tóc bồng bềnh của các bạn nữa ,nó nhẹ nhàng đi qua làm cho những chiếc lad trên cây va vào nhau tạp ra những tiếng lao xao .Và tôi cũng yêu những cơn mưa ngày hạ,bởi nó mang lại cho vạn vật sự tươi tốt,và hình như những nỗi chán chường ,mệt mỏi của tôi sau ngày dài học tập dường nhue đều bị cuốn trôi đi theo dòng nước mưa kia vậy.Và cả những tiếng mưa tí tách,những tiếng lá lao xao ấy cứ như là những bản nhạc mà do tự nhiên tạo ra vậy làm cho tâm trí của tôi trở nên thanh thản và yên bình đến lạ

Mỗi năm thì chúng ta lại có một mùa hạ,thế những đối với tôi.Mỗi mùa hạ đến lại mang cho tôi một cảm xúc khác nhau nhưng kỉ niệm về mùa hạ năm ấy luôn hằn sâu trong tâm trí tôi.Mùa hạ dường như cũng đã chứng kiến sự trưởng thành và lớn lên theo từng ngày tháng của tôi.Để rồi mỗi khi nhớ về mùa hạ,thì trong thâm tâm của tôi lại hiện ra hình ảnh của tôi dùng với đám bạn năm xưa đi hái hoa phá ,hồn nhiên vô tư lự,nhớ đến những năm cấp hai ấp ủ bao nhiêu kỉ ức không thể phai nhòa.Và đồng thòi.nhắc nhở tôi rằng,thời gian chẳng đợi tôi nữa đâu! Thế nên,tôi nhất định phải cố gắng hết mình để vào một ngày tương lai nào đó! Khi đến mùa hạ,nhớ lại những kí ức kia đã đồng hành cùng tuổi thơ rực rỡ đó.Là những kỉ niệm khó quên nhát,đẹp đẽ nhất của thơi học sinh chúng tôi.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Trương Thanh Hiếu

1:      Mùa hạ dưới ngòi bút của nhà thơ Xuân Quỳnh là mùa của những tiếng những chú chim ca hát, là những tia nắng ấm áp tràn lên nhân gian. Mùa hè còn là mùa của những hoài bão, khát khao của tuổi trẻ bay cao theo cánh diều trên vòm trời xanh thẳm…

2:                                           Chân trời thẳm xa trước mắt
         Có những khao khát, mơ ước của chúng ta chẳng kịp hoàn thành từ lâu do bận bịu với công việc hoặc do dòng đời vội vã mà chỉ một khi không còn thực hiện nó, ta mới hối tiếc biết nhường nào.

          Còn đối với em, mùa hè là mùa có biết bao nhiêu tâm trạng, kỉ niệm vui buồn lẫn lộn. Vì mùa hè là mùa chia ly, khi mà những đứa học sinh nhưng tôi  và các bạn phải tạm biệt nhau sau cả năm cùng cố gắng, miệt mài, để rồi lại cảm thấy hơi buồn và hối tiếc khi biết tin hết hè và sắp phải đi học trở lại. Hay là hạnh phúc khi nhận lại thành quả là danh hiệu học sinh giỏi và những lời ngợi khen từ thầy cô, gia đình. Hay chỉ đơn giản là sung sướng khi biết tin mai sẽ được nghỉ hè. Chắc hẳn câu nói “Mai là nghỉ hè” là câu nói được bao thế hệ học sinh chúng ta thích được nghe từ thầy cô lắm nhỉ?

        Tới nơi, cảnh tượng đẹp tuyệt vời của thiên nhiên và cả mỹ quan của thành phố đẹp nhất Việt Nam đã tạo nên một bức tranh với sự hào quyện màu sắc tuyệt đẹp. Cây cỏ xanh mơn mởn, lại óng ánh những giọt sương đọng lại như những viên ngọc quý nằm trên thảm diệp lục mọc ở hai bên đường đi. Gần đó là những tòa nhà đủ thể loại cao, thấp, to hay nhỏ. Xa xa bên kia là Bà Nà Hill – Một trong những điểm đến bạn nhất định phải khám phá khi tới nơi đây.

       Chúng tôi nhanh chóng di chuyển về khách sạn đã đặt, cất đồ gọn gang và bắt xe đi một vòng quanh thành phố. Đầu tiên cả nhà tôi ra biển Mỹ Khê tắm. Nước ở đây thật trong lành và mát mẻ, sóng từ từ đánh vào. Sau đó chúng tôi tiếp tục đi tới những nơi khác như chùa Linh Ứng, làng gốm mĩ nghệ Non Nước, Ngũ Hành Sơn và còn dành thêm buổi chiều tham quan những nơi gần Đà Nẵng như phố cổ Hội An – một trong những trung tâm thương mại sầm uất nhất cuối những thế kỉ 17 và Cù Lao Chàm nữa.  Buổi tối đến, cả gia đình chúng tôi lại lòng vòng quanh phố để thưởng thức những món ăn ở nơi đây. Chúng tôi đã thử nhiều món như bún chả cá, mì quảng, gỏi cá hay cao lẩu. Chúng đều có hương vị đặc trưng của mình, mỗi món một vị và nếu có dịp vi vu tới Đà Nẵng thì bạn hãy thử ngay nhé! Những món này đã được rất nhiều khách  du lịch ưa chuộng đó!

      Người dân nơi đây rất thân thiện và cực kì an toàn và là thành phố “đầu tàu” trong chính sách thực hiện 5 không: (Không hộ đói, không người lang thang xin ăn, không người mù chữ, không nghiện ngập ma túy và không giết người cướp của). Qua đây ta mới thấy người dân nơi đây phải đồng lòng, đoàn kết lắm mới thực hiện được trật tự như thế. Và đặc biệt, Những Con Đường Ở Đà Nẵng - Rất sạch sẽ và rộng rãi. Đây là thành phố lớn, đông đúc nhưng không khi trong lành như ở nơi đây. Mọi người tham gia giao thông rất nghiêm túc. Gần như tất cả các ngã 3 ngã 4 đều có đèn đỏ, nó khiến người tấp nập vội vã cảm thấy phát điên lên vì cứ vài trăm mét là phải dừng lại vì tín hiệu đèn. Nhưng mình cảm thấy không 1 ai khó chịu, người dân chấp hành luật đến kính nể. Một thành phố đáng được nêu gương.

            Cuộc vui nào rồi cũng sẽ kết thúc, tiệc tùng gì rồi cũng sẽ tàn… Sau một tuần trời dạo chơi khắp Đà Nẵng, gia đình chúng tôi lại phải quay trở lại để tiếp tục làm việc, bố mẹ lại đi làm, còn tôi thì sẽ có nhiều điều muốn nói và chia sẻ với các bạn về chuyến hành trình này. Khi quay về, ai cũng nuối tiếc và cũng cảm thấy thật thoải mái, sảng khoái tâm hồn sau kì nghỉ dài ngày này. Đó còn là một trong những kí ức khó quên nhất trong tuổi thơ đầy dữ dội của tôi.

             Đó là kỉ niệm mùa hè sâu sắc nhất của tôi đó, còn bạn? Hè tới rồi, mong các bạn sẽ có những chuyến đi chơi vui vẻ như tôi nhé, để rồi mai này khi trưởng thành rồi, mỗi khi giở lại cuốn album chụp chung về kỉ niệm này thì bạn sẽ bật cười và bồi hồi nhớ về gia đình thân thương!

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: ♡ Mèo con ♡

1. Mùa hạ của nhà thơ Xuân Quỳnh là mùa của những tiếng chim reo, là mùa không thể giấu che, mùa của những ước mơ, của những buổi chiều và là mùa của tuổi trẻ

2. Gió hạ từng cơn ùa về trên mặt hồ, trên cả làn đường. Nắng chạy trên từng nhành mùng tơi, đem phất phơ mùi hoa ngào ngạt. Trên những hàng cây, lá uốn mình như vạt áo the xanh, chim chích,sẻ,... từng đàn xà xuống làn đường nhặt những hạt thóc vàng rơi vãi tưởng như những đốm nắng. Mùa hạ trên quê hương tôi, đến đơn giản như thế đấy, nhẹ nhàng như thế đấy. Nhưng những ấn tượng về mùa hạ thì không dễ gì coi là giản đơn, nhất là tiếng trống cuối cùng của mùa hạ sau ngày tổng kết. 

    Mùa hạ, mùa của hạt nắng, mùa của hoa Phượng, mùa của chia tay. Nếu như những năm học trước, chúng tôi mệt nhoài đếm từng ngày để được nghỉ học, mà người ta vẫn gọi là "học sinh thương nhớ mùa hạ" . Cái tiết trời mùa hạ có oi bức khó chịu thật, nhưng việc tắm sông vào ban trưa trời gần 40 độ với chúng tôi ý nghĩa hơn là việc ngồi trong lớp ca tụng mấy bài mà mình chẳng hiểu gì. Khi ấy với chúng tôi, cái lễ tổng kết không thể coi là chia tay, mà là ngày " thoát thân khỏi cảnh tù đày

    Vậy mà năm nay, tôi nhìn cuộc sống bằng một con mắt khác, chín chắn và trưởng thành hơn. Có biết chăng, trong lòng tôi bỗng dạo dực lên bao nhiêu suy tư. Mới đầu, đó chỉ là một suy nghĩ nhỏ" Sắp xa bạn bè, thầy cô, mái trường rồi sao? Nhanh quá ... " Sau đó , tôi nghĩ xa hơn, tôi khóc. Bất chợt khóc khi nghĩ đến ngày khai trường. Và nó cuối cùng cũng đến ...

    Tôi không chờ đợi cái ngày này. Nhưng nó chạy theo dòng chảy thẳng của thời gian, và, nó phải đến. Hôm ấy bạn bè tôi đứa nào cũng thướt tha trong tà áo dài trắng, một chút son đỏ và má hồng. Chúng tôi đùa cợt, trêu nhau, díu dít chụp ảnh chung. Tôi cố gắng vui vẻ ở những giây phút cuối cùng nhất, năm cuối cấp rồi, tôi không lỡ để lại trong ngăn tủ kí ức là một kỉ niệm buồn. Bạn tôi kéo cô giáo vào với chúng tôi, còn nhanh nhảu nói " Cô, cô cười lên mới xinh" và cô cười nhìn đứa học trò cưng " Um, sắp xa con gái rồi, chẳng biết bao giờ gặp lại nữa"

     Nghe đến đó, lòng tôi xôn xao khó tả, tôi như không kìm lại cảm xúc của bản thân. Chẳng biết từ bao giờ, tôi sống nội tâm đến thế, tôi chạy vụt vào nhà vệ sinh, lấy nước rửa mặt. Nước mắt chảy xuống gò má, lòng tôi canh cánh những suy tư " Tại sao, tại sao thời gian chẳng chờ đợi một ai, mà trôi nhanh quá vậy? Những tiết giảng bài, những lời cô dặn, giờ bỗng biến thành kí ức về một thời xa vắng hay sao ? Kỉ niệm ấy bao giờ thì quay trở lại ? Không bao giờ... " Càng nghĩ, tôi càng xoáy sâu vào tâm can, chẳng rứt ra được. Tôi thốt lên, nghẹn ngào và cay đắng :

- Một dấu chấm hết cho một thời thương nhớ...

- Không phải đâu em - Đột nhiên cô giáo bước vào phòng vệ sinh 

Tôi ngạc nhiên ngước lên nhìn ánh mắt dịu hiền của cô, vẫn ánh mắt ấy, tôi đã bảo lần nhìn vào, ánh mắt chứa đựng bao nhiêu tình yêu thương. Cô lau nước mắt cho tôi, ôm lấy tôi, tôi ngả đầu vào bờ vai cô, cô nói :

    - Em hãy nhớ rằng, ngày hôm nay chưa phải là ngày kết thúc. Đó chỉ là sự nối dài của thế hệ học sinh.Con gái của cô, đã là con gái thì lúc nào em cũng như con cô vậy. Dù em có đi đến đâu, bước đến những chân trời nào, thì cô vẫn luôn dõi theo, không phải chỉ trong trí tưởng tượng của em đâu, nhất định đấy. Nếu em thấy buồn , hãy khóc đi , nhưng chỉ bây giờ thôi nhé. Ra ngoài kia cùng các bạn, cô muốn nhìn thấy nụ cười và ánh mắt hi vọng của các em dành cho cô cơ, cô sẽ vui hơn nhiều đấy.

       Tôi ghìm chặt lại cảm xúc trong lòng, muốn làm cô vui. Tôi lau nước mắt bằng chiếc khăn tay mà cô nâng niu ấy. Cô và tôi bước ra ngoài, cùng với những ánh mắt thân thương của lũ bạn. Tôi không cầm chặt tay cô nữa, tôi buông hờ ra, và, tôi thấy tôi đã lớn.