Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 122

“Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc!".

Bằng một bài văn, hãy viết về kỉ niệm đáng nhớ nhất của em với gia đình mình.

------------------------------

Các bạn đạt giải chú ý: các bạn mở hộp tin nhắn mới để nhận giải thưởng. Trong trường hợp không nhận được tin nhắn nhận thưởng thì các bản liên hệ với tài khoản Admin.

------------------------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200 000 đồng, giải nhì 100 000 đồng, giải ba 50 000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 10/07/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 10/07/2020.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 122:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Hoàng Vân

Từ thuở ấu thơ lọt lòng,em sinh ra trong vòng tay yêu thương,trong sự bao dung của ba mẹ,lại luôn về ngôi nhà ấm áp. Em có một gia đình luôn thương yêu em nhưng em chưa từng trân trọng mà coi những thứ đó giống như một điều hiển nhiên, giống như vốn đã là phải thế cho đến khi em bước vào lớp 10, đó mãi là hồi ức, là kỉ niệm đáng nhớ nhất, ghim sâu vào trong tâm trí em.
Thật ra nhà em vốn dĩ cũng không giàu, ba mẹ cũng chỉ là những người làm nông bình thường nhưng ba mẹ vẫn luôn gồng mình cố gắng để em có được những thứ như bạn bè trang lứa,để em không thua kém,để em nhận được tình cảm trọn vẹn nhất
Hôm đó là ngày thi tuyển sinh vào 10, mỗi học sinh  đều có hai sự lựa chọn: Một là học ở trường huyện, hai là đăng kí thi vào trường chuyên. Nhưng mà nhà em rất xa trường chuyên, phải đến gần 100km. Còn trường huyện thì ở rất gần nhà em. Em thật ra lại không thích học trường huyện, em thích học trường chuyên. Vì em tin đây sẽ là môi trường tốt nhất ,sẽ là nơi tốt nhất để em học tập và phát triển và đó cũng là ước muốn từ lâu của em.Thể rồi em chạy lon ton về nhà,mở cửa thấy ba mẹ cũng đang ngồi trong, em nói như reo:
"Mẹ ơi, trường có hai nguyện vọng, trường chuyên hoặc trường huyện nhưng con thích đi học trường chuyên hơn.Con thấy môi trường học ở đó tốt hơn.Mẹ cho con đi nhé?"
Thế nhưng trái với suy nghĩ của em, một tiếng "ầm" vang lên. Ba em quát: "Mày học trường huyện, chuyên cái gì mà chuyên"
 Em nhìn ba,linh cảm của em rất lạ,ba chưa từng quát em lớn như vậy. Em nhìn sang mẹ, mẹ cũng ôm em mà thủ thỉ: "Con à,trường huyện khác gì trường chuyên.Con học ở đây ,ba mẹ cũng dễ bề quản lý,chăm sóc.Hơn nữa con cũng còn nhỏ.Xa như vậy ,lại phải thuê phòng trọ.Thân con gái ở xa như vậy, ba mẹ không yên tâm."
Em vẫn lắc mạnh đầu,hôm đó, em khóc, em nói rất nhiều, dù ba mẹ cũng không muốn cho em đi nhưng dưới sự nhỏng nhẽo,đòi cho bằng được rồi lại khóc cả ngày của em.Ba mẹ em cuối cùng cũng đồng ý
Sau đó,điểm thi của em cũng không cao lắm nhưng cũng vừa đủ để học trường chuyên. Ngày lên phố, với một đứa từ huyện chưa từng biết phố là gì như em, thì ở trên đó có một cái gì đó rất đặc biệt. Em thật sự rất vui. Ba mẹ dắt em đi tìm phòng và em cũng bắt đầu một cuộc sống tự lập.

Thế nhưng niềm vui lúc ban đầu được thay thế bằng nỗi lo sợ và sự lạnh lùng từ những người xa lạ.Xa ba mẹ ,ở đó gần như chẳng có ai yêu thương em,chẳng có ai quan tâm vì sao em lại ốm đau mà ở nơi đó,gần như mọi thứ đều được quy đổi ra tiền 
tại thời điểm đó,em mới nhận ra câu nói: " Có một nơi để về, đó là nhà. Có những người để yêu thương, đó là gia đình. Có được cả hai, đó là hạnh phúc!\". Thật sự rất đúng đắn.Những ngày tháng đầu tiên xa nhà đấy,thật sự mệt mỏi ,thật sự khó khăn ,thật sự 
không vui đối với một đứa trẻ chỉ mới 15 tuổi đầu như em
Thật ra em cũng có bạn bè ở đó.Nhưng những khó khăn của em, bọn nó cũng không giúp được gì vì bọn nó cũng như em thôi.
Lần đầu tiên, trong đầu em vang lên tiếng khóc, ước muốn về nhà trong tâm trí em. Muốn về nhà để được ba mẹ vỗ về, để được ba mẹ thương yêu,có một nơi ấm áp để em về lúc mỏi mệt, có một nơi ấm áp mà nơi đó có người thực sự yêu thương em.
Cuối tuần đó, em được ba mẹ gửi tiền để nhờ người thân  đưa về thăm nhà. Chưa gì em đã oa oa lên khóc, em không muốn xa nhà. Em muốn ở bên ba mẹ, em muốn được họ yêu thương thế nhưng em chưa kịp mở miệng luyên thuyên về những khó khăn, về chương trình học nặng nề,về áp lực về một mỏi suốt cả những ngày xa ba mẹ thì đã nghe tiếng mẹ em trầm tư. "Không biết con bé Vân có học nổi trường chuyên không anh?"
"Anh cũng không biết nữa,mong sao con bé học thật tốt, ít cũng được tờ giấy khen. Không uổng công mình bỏ tiền cho nó đi học."

Lại nghe tiếng mẹ em vọng: "Anh thật là,khi nào cũng tiền.Chỉ cần bé Vân cố gắng là đủ rồi. Lực học của con bé làm sao đua nổi với mấy đứa trên phố được. Chỉ mong con bé ở trên đó một mình không sợ thôi\"
"Haha,mẹ nó cứ đùa. Con gái anh á,vừa giỏi vừa siêu. Không có chuyện mới xa nhà có chút mà đã khóc ầm ầm như em đâu. "Bất giác em lau hết nước mắt ,cười rất tươi rồi bước vào. Em từng đọc một bài post trên Fb về ba mẹ trong đó có một câu nói  "Bạn mãi mãi sẽ không biết, không có bạn ở nhà. Ba mẹ bạn ăn bữa cơm giản dị đến như nào". Mâm cơm thật sự chẳng có gì ngoài bát dưa muối và cơm.Ba khoác lấy vai em,kéo ra phòng khách. "Ba nói con chứ sao về không báo hả? Ở trường chuyên có vui không Vân? Ở lớp có gì vui không ? Có ai bắt nạt con không?"
Bả vai em run lên,dự định muốn xin ba mẹ cho em.vào trường huyện bỗng dưng không dám mở lời.Em gượng ra nụ cười mà em cho là tươi nhất "Vui lắm ba ơi,con nói nhá.Trong lớp chỉ có vài bạn nữ chuyên toán thôi ,nên bọn con được thương lắm luôn á.".Ba lại cười, "giỏi lắm,ba luôn tin con gái ba sẽ làm được,cố lên nhé!" .Ngồi hàn huyên với ba một lúc thì mẹ lại gọi "Vô ăn cơm đi anh Cường, Vân ơi"
Khoảnh khắc nhìn thấy bữa cơm đầy thịt,trứng lại có đậu cô ve xào tỏi mà em thích nhất.Khoảnh khắc ấy,thật sự đau lòng,em khóc nghẹn.Mẹ cười cười ,xoa đầu: "Thế nào?  Lâu lắm rồi chưa được ăn cơm mẹ nấu chứ gì? Ăn nhiều lên Vân,rồi lên đó học cho tốt nghe chưa?"
Em không biết phải nói gì,cũng không muốn nói gì, vì tim em lúc đó  đập  như loạn nhịp. Em tự hứa với ban thân phải học thật giỏi,không được phụ lòng ba mẹ. Phải thật xứng đáng với ba mẹ,sau này không được để ba mẹ khổ sở như vậy nữa
Kỉ niệm về lần về nhà ấy vẫn luôn mãi trong tâm trí của em,đi cùng với tuổi thơ của em. Làm cho em nhớ mãi không quên.Từ lúc đó em vẫn nhớ nhà, vẫn hay khóc nhưng sau đó là những lần mạnh mẽ hơn. Quyết tâm hơn,em nhất định sẽ cố gắng đến cùng ,sẽ thành công. Nhất định sẽ không bỏ cuộc. Vì em có tình yêu của ba mẹ,có một gia đình luôn chờ em về. Cùng với những người thân luôn ủng hộ em, cho em nguồn động lực để tiếp tục học ,tiếp tục cố gắng ,tiếp tục hướng đến tương lai.Để rồi,bất chợt em nhận ra: "Nhà là nơi ấm áp nhất ,là nơi duy nhất để trú ngụ mỗi khi gặp khó khăn,dù bão tác hay mưa giông vẫn luôn có nhà là nơi bảo vệ và cũng là lối duy nhất đi về sau bao nhiêu khó khăn. Nhà là nơi phát triển cả tâm hồn lẫn thể chất,cũng là nơi nhẹ nhàng dạy bảo ta phải làm những điều tốt,những điều hay lẽ phải.Là nơi ta trút đi những gánh nặng của cuộc sống,là nơi để ta tâm sự những vui buồn những nặng nề của gồng quay của cuộc sống.Có lẽ được sinh ra trong vòng tay yêu thương vủa gia đình,được ủng hộ được cạnh kề đã là một loại may mắn mà không phải ai cũng có được.Và để xây dựng ngôi nhà và gia đình ấm áp thì mỗi người có một cách thể hiện riêng .Có câu hát trong bài hát Nơi ấy con tìm về có viết“… Đường tương lai nhiều chông gai và những lúc gian nan làm con ngã quỵ để con nhớ rằng nơi ấy luôn có một góc bình yên luôn có mẹ cha chờ con tìm về”. Và kỉ niệm cùng với gia đình, với góc bình yên ấy luôn là một kỉ niệm đẹp ,chất chứa tình yêu thương,tình cảm mà ta dành cho người thân cũng như người thân dành cho ta.Và em sẽ mãi luôn trân trọng chúng,còn bạn,bạn thì sao? bạn có kỉ niệm đẹp nào với gia đình không,kể cho em biết nhé!

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Nguyễn Thái Sơn

Nhà em không giàu có hay dư dả gì nhiều, nhà em bố mẹ suốt ngày bận rộn kiếm tiền nên chuyến đi chơi của bọn em thường xuyên bị hủy bỏ .Có những chuyến đi khác lại rất vui khiến em nhớ đến nó mãi , nhưng nó lại chẳng có bố em , đôi khi lại không có mẹ , không có anh , không có bà.Vậy nên nhà em cũng không có nhiều những kỉ niệm khi đi chơi , đi du lịch ,... như những đứa trẻ khác.Thế nhưng không phải vì không có nhiều tiền, gia đình quá bận rộn mà ngôi nhà của chúng em lại không có bất cứ kỉ niệm đẹp nào với nhau . Khác biệt với mọi người , em luôn luôn có những kỉ niệm đẹp mỗi tối.

Bữa tối có vẻ như đối với các bạn học sinh nó là một điều  dĩ nhiên , ai cũng không có  cảm xúc gì với nó mỗi khi nhắc đến '' kỉ niệm gia đình''.Thế nhưng , với em , mỗi bữa ăn tối đều là những kỉ niệm đẹp ! Mỗi khi ông mặt trời lặn , bố mẹ , bà em ,anh em và em lại quây quần bên nhau để ăn tối.Từ chiều chiều , hoàng hôn  buông xuống , mẹ em từ công ty trở về nhà . Em vội vã chạy ra chào mẹ , vẫn như  mọi khi trên tay mẹ vẫn cầm chiếc điện thoại để gọi điện với đối tác.Một lúc sau , mẹ nghe điện thoại xong , chào em với một nụ cười rạng ngời dù cho công việc của mẹ có phần không suôn sẻ.Sau đó , em và mẹ đi chợ mua đồ  về nhà.Sau khi về , em lại phụ mẹ  vào bếp.Mẹ em không làm những món ăn sang trọng , đắt tiền gì cả , mà mẹ chỉ làm những món ăn bình dân . Sau khi món ăn đã được chuẩn bị , cũng là lúc bố em trở về nhà.Bố chạy vội ngay đến mâm cơm rồi ngồi vào bàn ăn.Mọi người cũng bắt đầu xuống nhà , chuẩn bị ăn cơm.Khi ăn , tuy chỉ là những món ăn dân giã , giản dị nhưng dường như nó còn ngon hơn mọi thức ăn cao sang ở ngoài hàng bởi trong thức ăn luôn là tình yêu thương vô bờ của mẹ dành cho mọi người..Nhà em không hề khen những món ăn của  mẹ em ngon mà lại cảm nhận  nó một cách thầm  lặng ,,bằng trái tim , bằng tâm hồn.Mọi người ai  cũng vui vẻ cười đùa , nói chuyện với nhau , không còn sự lo lắng về công việc , ai ai cũng vui  vẻ thưởng thức đồ ăn mẹ nấu.Vừa ăn , mọi người vừa xem phim , bàn luận về các chủ đề trên thời sự. Ôi ! Sao mà yêu những bữa cơm tối ấy thế!Sao mà yêu những ngày mọi người quây quần bên nhau đến thế !Những  bữa tối thân thương tưởng chừng bình  dị mà lại là những kỉ niệm vui vẻ nhất đối với em . Kỷ niệm của em đơn giản như vậy thôi mà  không hiểu sao, mỗi khi nhắc đến kỷ niệm gia đình , lòng em lại chợt nhớ ngay đến những bữa cơm giản dị đó !

Bữa cơm gia đình  em là một kỉ niệm diễn ra thường xuyên nhưng nó lại vô cùng khó quên đối với em , cho dù thời gian có trôi đi vô vàn thì chắc chăn rằng kỉ niệm về bữa cơm gia đình cũng không hề biến mất trong tâm trí em ,  nó vẫn luôn đọng lại trong con người em.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Nguyễn Thắng Hoàng

Tuổi thơ ai cũng sẽ có những kỉ niệm buồn vui chẳng thể nào quên. Cho tới bây giờ, tôi vẫn giữ gìn chiếc máy ảnh mini màu hồng của mình bởi nó lưu giữ một kỉ niệm khó phai của giữa anh em tôi.

Ba năm trước, khi em tôi mới lên ba. Em đi đứng cứng cáp và nói năng cũng rò ràng hết rồi nên tôi rất thích chơi với em. Bố tôi mua cho tôi một chiếc máy ảnh đồ chơi, nó to bằng bàn tay với những nét lượn sóng xinh xắn. Chị em tôi thay nhau chụp. Tôi bảo em đứng tạo dáng để tôi tập làm nhiếp ảnh. Nhưng em cứ ngả nghiêng, hết cười rồi nói. Không đúng ý tôi nên tôi quát lớn. Đôi mắt em đỏ hoe chớp chớp, đôi môi cong cớn giận dỗi. Tôi vẫn quát lớn để em tạo dáng theo ý mình. Em vẫn đứng yên đó, mếu máo nhưng không phát ra tiếng. Bực quá, tôi ném thẳng chiếc máy ảnh vào người em.

- A...! - Em chỉ kịp cất tiếng đó rồi ôm mặt khóc hu hu.

Tôi sợ quá nhưng còn đang bực tức nên bỏ chạy lên giường trùm kín chăn. Mẹ nghe thấy nên chạy lên hỏi chuyện. Em tôi bắt đầu kể tội tôi. Trong chăn, tôi nghe thấy mẹ bảo bắp tay em tôi đã đỏ tấy lên vì góc chiếc máy ảnh đâm phải. Tôi lì lợm không nói lời nào. Tối đến, bố tôi cho tôi ăn một trận no đòn. Tôi càng ghét cô em gái lắm chuyện của mình. Mấy tối liền, tôi chẳng nói chuyện với em. Em tôi đem mấy mảnh lego sang hỏi tôi cách xếp, tôi đoán là em đang muốn làm lành với tôi nên hỏi chứ bình thường em không bao giờ chơi. Tôi quay mặt vào bàn giả vờ học hành chăm chỉ. Em lại đem hộp kem lên, vừa ăn vừa kể chuyện: \"Anh Cún ơi, hôm nay ở lớp em, các bạn tập giới thiệu về bản thân và gia đình. Bạn Tít, bạn gần nhà mình đã kể về anh trai bạn ấy. Anh biết bạn ấy kể thế nào không?\".

- Kể gì? - Tôi lạnh lùng hỏi.

- Anh bạn ấy đẹp trai nhé, học giỏi nhé và khi giận dỗi thì mặt trông giống khuôn mặt của bạn ủn ỉn đang mếu. - Nàng nói với khuôn mặt xinh xắn, hồn nhiên rồi cất tiếng cười lớn.

Tôi phì cười rồi lao vào cù em vì biết chắc em đang trêu mình. Thế là nhà tôi lại đầy ắp tiếng cười, nói, tranh luận của anh em tôi. Tôi xin lỗi em rồi hỏi tay đã đỡ đau chưa, cô công chúa nhỏ nhà tôi lại chớp mắt, bĩu môi làm nũng.

Mấy năm qua, anh em tôi giận dỗi nhau không biết bao nhiêu lần. Giờ đây, tôi lớn rồi, chẳng giận lại em khi chính mình sai nữa. Em tôi cũng lớn hơn, cô mẫu nhí đã tạo dáng chuyên nghiệp chứ chẳng còn bị tôi quát như hồi xưa. Tôi rất yêu thương người em gái bé nhỏ của mình.