Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 117

"Phượng ơi chắc phượng cũng buồn

Chiều nay chú bé đi luôn chẳng về

Tháng năm này, hạ dài ghê

Làm cho mọi thứ buồn tê tái lòng [...]

Có một mùa phượng nở rưng rưng

Những nụ hoa như biết khóc

Có một bạn không bao giờ còn tan học

Từ buổi sáng nay đi mãi không về...

Có một người mẹ người cha

Mãi mất con vào một mùa hè đến muộn

Nỗi buồn chẳng có cây nào khắc được

Biết gọi tên gì khi phải mất con

Có một thầy giáo cũng rưng rưng

Đứng oằn lưng như một cánh phượng buồn

Có cơn mưa chiều nay về bên lớp học

Chỗ bạn vẫn ngồi như mây khói bay ngang..."

1. Bài thơ trên được viết cho ai?

2. Tuổi học trò của em cũng chắc sẽ có "một mùa phượng nở rưng rưng" khắc ghi bao kỉ niệm. Bằng một bài văn ngắn, em hãy kể về những kỉ niệm trong trẻo gắn với thầy cô, bạn bè ấy.

------------------------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200 000 đồng, giải nhì 100 000 đồng, giải ba 50 000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 05/06/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 05/06/2020.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 115:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Trịnh Hằng(TTH)

1.

Với những lời thơ quặn đau đầy thương  tiếc, người viết đang thương tiếc cho bé Kiên-em học sinh tại trường THCS Bạch Đằng (quận 3, TP.HCM)  đã tử vong  bởi cây phượng cổ thụ bất ngờ bật gốc…

2.           

Ngồi bần thần trong góc phòng , lặng lẽ ngắm nhìn lại những quá khứ đã bị lớp bụi thời gian phủ kín...lòng bỗng rung rinh. A! Thì ra tôi đã từng có một khoảng lặng gắn liền với phượng!

Mọi người có lẽ chú ý đến phượng nhất là vào lúc phượng nở rộ. Bởi lúc ấy học trò sẽ chuẩn bị nghỉ hè, tạm rời xa mái trường hay là quyến luyến tiếc nuối rời xa trường, đến một nơi mới để học tập... Nhưng một con nhỏ kì lạ luôn làm việc khác người như tôi lại ngắm nhìn, theo dõi phượng tất cả các mùa, tất cả giai đoạn...đó là một phần cuộc sống của tôi.

Tuy hơi điên rồ, và mọi người có lẽ sẽ cảm thấy tôi ảo tưởng, nhưng nay đã dũng cảm quyết định gõ những dòng chữ này rồi, tôi sẽ chia sẻ, kể lại cho bạn nghenhuwnxg kí ức mà tôi đã từng có, ngọt ngào mà đầy da diết. Quả thật ngày ấy tôi rất kì quặc. Suy nghĩ những cái đâu đâu. Nói những lời kì quặc. Vâng đó là những lời nhận xét của những cậu bạn, của mọi người xung quanh về tôi. Và quả như thế, tôi luôn luôn mơ màng đến một thế giới nào đó, rất ảo mộng khó có thể hình dung ra được. Trong thế giới của tôi tạo ra, tôi làm chủ có những cây phượng. Phượng được mang chức danh là bạn của tôi. Tôi đến với phượng hằng ngày, lải nhải, làm nhảm linh ta linh tinh. Kể cho phượng nghe về những điều tôi đã nghĩ, trầm ngâm cùng kể nghe phượng việc mà mọi người xung quanh đã nói đã làm... Mối quan hệ của chúng tôi luôn gắn bó mật thiết với nhau. Một bên sẽ kể cho đối phương nghe, một bên lắng nghe, thi thoảng đáp trả lại tôi bằng những chiếc lá khẽ rung rung thể hiện sự tán đồng.Phượng tốt lắm, có thứ gì tốt cũng cho tôi hết trơn, khi mùa hoa đến phượng dành cho tôi những bông hoa xinh nhất để tôi tôi ép khô dán vào vở, đây cũng như lời an ủi, để có thứ gì đó để nhớ nhau sau những tháng hè dài xa cách. Những quả phượng luôn được dành lại cho tôi một phần hạt để tôi sẽ cắm hạt phượng đó để gieo trồng. Cứ thế, cứ thế chúng tôi thân quen, chơi đùa cùng nhau. Nhưng thế sự thật khá lường, từ tổ hợp hai người, chúng tôi đã nâng cấp lên thành ba ngươi, có một bạn đã bước chân vào thế giới của chúng tôi, bằng một cách nào đó mà chính tôi không biết.

Bằng một cách thật bất ngờ nào đó, cậu ấy cũng tên là Phượng. Đó cũng là một trong những lí do tôi thử mở lòng cùng với bạn ấy, nguyện cùng chơi với bạn ấy vì bạn ấy cùng tên với cây phượng mà. Không biết lúc đó tôi ngu ngốc hay sao nữa mà có thể suy diễn như vậy thật kì ghê. Nhớ ngày ấy, có một cậu nhóc với cái tướng đi thật kì lạ, chân trái của cậu ta bị băng rất dày rất dày hình như là bị thương rất nặng, đi đứng phải dựa vào cái nạng giống như cụ Tân hàng xóm của tôi dùng. Đáng lẽ ra chơi như vậy, các bạn học sinh sẽ xô đẩy chạy ra các cầu tụt, đu quanh hay giữa sân thoáng đãng để chơi đùa chứ cso ai dở hơi như tôi lại chui ra một góc trường vắng lặng, gồi chồm hỗm dưới góc phượng để lẩm bả lẩm bẩm như tôi đâu. Cạu ta là học sinh mới chuyển đến đây được mấy bữa rồi, có lẽ chưa nắm rõ được tình hình nên cậu ta chạy lug ta lung tung. Tôi nghĩ vậy rồi lặng lặng làm việc của mình.

Chúng tôi có lẽ sẽ chỉ là người bạn cùng lớp như mối quan hệ của tôi với các bạn trong lớp khác nếu ngày đó cậu ta không dè dặt lại gần xin trưng cầu ý kiến của tôi sau một lúc cả hai hí hoáy làm việc của mình:

-Cậu ơi, cậu xem bức tranh mình vẽ như vậy có được đẹp không, trong đó có cả cậu nữa á hihi

Ôi giời nhìn vào bức tờ giấy A4 trắng tinh nổi bật lên những nét vẽ ngoằn ngoèo, dọc, thẳng, cong tôi nín lặng. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có hai nhận định đẹp, nếu không coi là đẹp thì chắc chắn nó xấu. Nhưng tôi khó để mở lời để đưa ra lời nhận xét đó. Cây phượng ngoài đời cao to, lớn lao thế mà trong bức tranh cây phượng chơ chọi, cứng nhắc. Rõ ràng đây là mùa cây phương  đang xanh lá và sắp ra hoa nở hoa rồi mà! Những cái lá li ti của cây phượng sao giờ thành những chấm đen sì của vệt bút chì than thế này?! Ai, tôi còn bị biến  hóa thành cái cây, được vẽ cái đầu tròn, tóc tai lởm chởm được vài cái thưa thớt nhìn còn trọc hếu hơn các ông bị hói đầu đang cúi cúi ở gốc cây phượng. Chẳng nhớ lúc đó tôi đã nghĩ gì, tôi chỉ có thể hỏi được một câu:

-Tại sao cậu lại vẽ tớ?

-Hì hì tại bạn đứng gần cây phượng, tớ vẽ luôn cậu để cho bức tranh thêm có hồn chứ!

Ấy thế mà tôi lại cảm thấy cso lí, và giờ cũng cảm thấy nó vốn là như thế! Bức tranh kia vẫn được tôi giữ lại cho đến tận bây giờ, dù nó đã bị ngả màu ố vàng rồi. Chúng tôi biết nhau như vậy đấy. Biết cậu bạn lẽn bẽn mới bị tai nạn kia thật ra rất nhiều chuyện nhưng cũng khá hợp tính tôi.

Ở góc sân trường không ai nhòm ngó đến thưởng chỉ thấy một người đang hí húi bên cạnh cây phượng giờ lại có  thêm một vị khách lạ đến. Là Phượng, giống tên của cây phượng. Nơi đây rộn rã bởi tiếng nói nhiều của cậu ta những rất thú vị và tôi cảm thấy không bao giờ khó chịu. Mà hình như cây phượng cũng cảm thấy giống tôi, phượng đủng đỉnh thong dong mà lắng nghe những điều mà cậu bạn mới nói.

Cậu bạn này rất tự nhiên thân quen với tôi,thân quen với cây phượng. Cậu hay đi cùng tôi đên góc phượng để chơi. Những câu nói vu vơ mà tôi thỉnh thoảng thốt ra không khiến cho cậu bực mình cậu ta còn ham học hỏi hỏi tại sao tô i nói thế, nghĩ thế. Thỉnh thoảng chêm vào vài câu bổ xung y tưởng cho tôi nữa chứ. Không biết tự lúc nào luôn, cậu ta bước  chân vào thế giới nôi tâm, thế giới mà tôi đang mơ đến. Cậu giúp tôi biết bao điều. Cậu phụ giúp tôi tạo ra một thế giới đầy đủ, đúng đắn hơn.

“Thế giới của cậu mỗi người cũng là độc nhất vô nhị.         

Dù là người béo hay gầy, cao hay thấp, xinh đẹp hay xấu xí, hoạt bát hay ít nói, yên lặng hay khoe khoang...

Mỗi người đều như nhau, là một cá thể tồn tại độc lập.

Chúng ta phải xâ y dựng sự bình đăngr nhé”

“Thế giới này tốt và xấu cùng tồn tại, thiện và ác song hành, mà con người sở dĩ còn có thể sống trên thế giới này, chính là bởi vì người thiện lương và tốt đẹp chiếm đại đa số.”

Và tổ hợp của chúng tôi ấy đã lớn mạnh, đã trưởng thành rất nhiều. Chúng tôi đã cso đủ sức để vỗ cánh bây đi. Đã đến lúc chúng tôi phải tiến lên phía trước, rời xa nơi này.

Nhớ mùa hè của năm chuyển cấp đó, kẻ vào Nam, đứa vẫn ở lại Bắc, chúng tôi biết chúng tôi phải nói lời chia xa. Nhớ trong cơn gió mang theo hơi nóng của mặt đất phả vào trong không gian, ập vào mặt chúng tôi khiến bỏng dát, tôi và Phượng đứng dưới góc phượng, chỉ lẳng lặng ở đó. Cây phượng thật yếu đuối, không thể kìm được cảm xúc nó đã khẽ rung rung như đang khóc. Nước mắt, nỗi xúc động của nó là cảm ơn chuusng tôi đã lớn, chúng tôi có thể bay lên trời cao rồi. Và rồi chúng tôi đã khóc, chúng tôi cũng yếu đuối, phượng mang theo casnhhoa đẹp đẽ rơi vào lòng tôi như chúc mừng, vỗ về. Phượng rưng rưng...

Năm nào phượng cũng đến, nhưng phượng của những năm trước là khắc sâu nhất đối với tôi, vì những lúc đó, tôi đã tạo ra được thế giới mà tôi mơ ước bởi sự gắn kết của mọi người. Buồn thì có đấy, những chúng tôi vẫn gặp nhau trong thế giới của riêng mình, chúng tôi rằng buộc nhau. Chỉ là, chốn cũ ơi, cậu nhớ những ngày đó không?

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Trần Phú Tài

1. Bài thơ viết về cây phượng đã bật gốc và cậu bé ấy đã ra đi mãi mãi

2.\" Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứng bên sân trường ăm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời. Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mà thu bay. Nhưng ngàn năm, là sao em đếm hết công ơn người thầy \"

Cô ơi! Vậy là sắp một năm trôi qua rồi cô nhỉ? Chẳng biết giờ cô có còn nhớ em không? Nhưng còn em vẫn nhớ về cô. Hôm nay giữa những bộn bề của công việc, những bon chen của cuôc sống em đã dể tâm hôn mình lặng, để khi nghe về bài hát \" Người thầy\" em nhớ về cô và các bạn. Em còn nhớ lúc em tập hát cho cô và các bạn nghe để thi văn nghệ. Sao giờ nghe lại em lại có nhiều cảm xúc đến thế? Cô ơi khi còn ngồi trên ghế giảng đường vẫn còn được nghe tiếng cô, được nghe bạn bè góp ý chân thành. Những lúc em ko hiểu bài em vẫn được cô tân tình giảng giải. Nhưng giờ em đã ra trường đi làm và kiếm sống. Cuộc sống ko dơn giản như những câu thơ,cũng ko đẹp như giấc mơ màu hồng cô nhỉ? Mà đó là bon chen xô đẩy, và là những ghen tị. Cô ơi em muốn được quay về khoảng thời gian của một năm về trước. Em muốn mỗi lúc buồn hay là thất vọng vì điều gì đó, em lại gặp ánh mắt của của cô, nụ cười của cô, tất cả như một ngôn từ biết nói. Khi nhìn vào mắt cô, nhìn thấy nụ cười ấy, em luôn có niềm tin, và sức mạnh để đi tiếp cô à.

Cô ơi sắp đến ngày 20 tháng 11 rồi cô à! Lớp mà cô đang chủ nhiệm các em ý có chuẩn bị tiết mục gì tặng cô ko? Các em ý có nghịch nhiều có khiến cô buồn nhiều ko cô? Cô ơi ngày hôm đó em ko thể về thăm cô được rồi vì công việc của em giờ ở xa lắm cô ah. Nhưng em vẫn hát tặng cô, Vẫn nghêu ngao câu hát về người lái con đò ước mơ, để cho chúng em có được sự trưởng thành như hôm nay. Có những dấu chân lặng lẽ mà chẳng ai nghĩ được, cũng giống như chúng em cách đây một năm, các em ấy chẳng thể hiểu được sự hi sinh thầm lặng của cô, chẳng thể hiểu những gọt mồ hôi của cô. Cũng chẳng thể hiểu những gì cô đang nói.Chỉ khi ko còn nữa các em ý mới hối tiếc và như em bây giờ ngồi viết dòng tâm sự này, em mới thấm thía những câu nói của cô, những giọt mồ hôi mặn đắng chứa bao tâm huyết của người giáo viên.Cô ơi thời gian chẳng có nhiều để em tâm sự nhiều với cô, Nhân dịp này em muốn gửi lời chúc tớ cô và lời cảm ơn chân thành mà chưa bao giờ em nói vớ với cô.

Cô ơi! Em chúc cô luôn luôn giàu nhiệt huyết để truyền ngọn lửa sống tới các thế hệ mai sau. Chúc cho nụ cười rạng rỡ của cô luôn đẹp, để truyền cho các em niềm tin và sự lạc quan. Em Chúc ánh mắt của cô mãi sáng để nói với các em rằng \" cuộc sống chẳng có gì là khó khăn nếu như ta vẫn còn niềm tin và biết cố gắng\" . Em chúc cho đôi chân của cô luôn mạnh khỏe và chắc chắn để cô có thể đi cùng các thế hệ đến mãi mai sau. Và đôi tay của cô nữa, em chúc đôi tay ấy mãi dẻo dai để chèo lái con đò, đưa các bạn sau này đến chân lý của cuộc sống. Và cô ơi em chúc cô có đủ sức khỏe và khéo léo, giỏi giang để vừa là người phụ giỏi ngoài xã hội, vừa là người mẹ ,người vợ đảm trong gia đình cô nhé.

Cuối cùng em xin chúc cho tất cả các thầy các cô trên mọi miền của Tổ Quốc sức khỏe thật nhiều, niềm vui thật lớn, và càng ngày càng có nhiều cống hiến cho nền giáo dục nước nhà lớn mạnh.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Phạm Thị Thúy Phượng

1. Bài thơ trên do tác giả Trầm Hương viết cho em bé đã ra đi mãi mãi vì cây phượng bị bật gốc.

2.Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung... rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thểphai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.
Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.
Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.
Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhi?