Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 115

Khi trang sách mở ra
Khoảng trời xa xích lại
Bắt đầu là cỏ dại
Thứ đến là cánh chim
Sau nữa là trẻ con
Cuối cùng là người lớn

Trong trang sách có biển
Em thấy những cánh buồm
Trong trang sách có rừng
Với bao nhiêu là gió

Trang sách còn có lửa
Mà giấy chẳng cháy đâu
Trang sách có ao sâu
Mà giấy không hề ướt

Trang sách không nói được
Sao em nghe điều gì
Dạt dào như sóng vỗ
Một chân trời đang đi.

(Nguyễn Nhật Ánh)

Mỗi cuốn sách là một người bạn tốt. Em hãy giới thiệu đến các bạn một cuốn sách mà em tâm đắc nhất bằng một bài văn ngắn.

------------------------------

Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200 000 đồng, giải nhì 100 000 đồng, giải ba 50 000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 22/05/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 22/05/2020.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 115:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Trần Nguyễn Anh Khôi

Sách vở là người bạn không thể thiếu của mỗi con người. Nó dẫn đến cho ta bao nhiêu kiến thức từ tận sâu trong lòng đất đến vũ trụ rộng lớn, bao la. Từ vật thể nhỏ nhất như các vi sinh vật đến những hành tinh mới rộng bao la. Ai cũng phải đọc sách mới có đủ kiến thức để bước vào đời. Sách như 1 chiếc chìa khóa dẫn đến mọi thứ ta cần biết. 

Việt Nam là một nước có truyền thống hiếu học. Từ các em nhỏ đến các cụ già đều thường xuyên đọc sách về các chủ đề khác nhau. Nhưng đều hướng đến một đất nước tươi đẹp hơn. Vì vậy ai cũng rất thích những cuốn sách riêng mà có chủ đề, lời lẽ, văn chương thích hợp riêng đối với bản thân minh.Còn em, cuốn sách mà em tâm đắc nhất có lẽ là "Mỗi lần vấp ngã là một lần trưởng thành".

Cuốn sách là một món quà vào năm vừa rồi mừng sinh nhật 13 tuổi của bố mẹ tặng. Có lẽ là bố mẹ đang muốn động viên em vì vào học kì I vừa rồi em đã có thành tích học tập không tốt cho lắm. Vào năm học trước em luôn có một thành tích đáng nể nhưng chẳng rõ có phải là quá lơ là và chủ quan không nhưng vào năm học này thành tích sút hẳn. Sau khi biết thành tích này thì bố mẹ chỉ biết nhắc nhở liên tục - nói nhiều như cơm bữa. Khiến em cảm thấy như đứng ở bờ vực của một chân núi cao không còn lối thoát cho nỗi khổ này. Nhưng bố mẹ giống như vẫn có sự hiểu cho con cái nên tặng em cuốn sách ấy. 

Và rồi mỗi ngày em lại trích ra vài phút để đọc sau khi đọc xong giống như cái bờ vực to hơn và em vẫn còn cơ hội sửa lỗi. 

Cuốn sách nói cho ta rằng "thất bại chẳng sao cả mà không đứng lại được mới là thất bại thực sự". Bao nhiêu tỉ phú trên thế giới đâu thiếu những lần thất bại và rồi họ đều vượt qua và trờ thành "tỉ phú". Mỗi chương có tiêu đề như : Thất bại là \"hòn đá thử vàng\", Không chỉ có thành công mới xứng đáng được khen ngợi, Có thể thất bại nhưng không được nản lòng,... Là người bạn mà động viên ta mỗi lúc ta nản chí, là người bạn mà cổ vũ ta mỗi lúc ta mệt mỏi. Cuốn sách là một phần quan trọng để giúp một con người có thể thành công. Là người đứng sẵn ở thành công để đợi ta, là nụ cười giúp xua tan đi nỗi buồn, là hạnh phúc của sự "thất bại".

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Cẩm Tú

      Sách là nguồn tri thức bất tận. Có những quyển sách cho ta những nguồn tri thức, có những quyển sách cho ta những lời khuyên và có những quyển sách cho ta cả những hoài niệm. Hoài niệm về những hồi ức, những kí ức vui, buồn đã trải qua. Những điều này, quyển sách "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" của tác giả Nguyễn Nhật Ánh sẽ đem đến cho bạn.

      Bởi vì là một người đặc biệt yêu thích sách truyện của Nguyễn Nhật Ánh nên không lấy làm lạ mà tôi biết đến quyển sách nổi tiếng này. Từng dòng, từng chữ của ông toát lên vẻ mộc mạc, giản dị, chẳng cần cứng rắn nhưng cũng đủ thấm thía. Thấm thía sự hồn nhiên vui vẻ của trẻ thơ, thấm thía cuộc sống đầy màu nắng của trẻ nhỏ và đặc biệt thấm thía cái cảm giác đã từng là trẻ em, đã từng có một tuổi thơ, chúng ta chỉ có thể hoài niệm nhưng chẳng bao giờ quay được trở lại. Từng dòng văn của ông cũng như nói với chúng ta thứ gọi là hoài niệm chính là một sự  tiếc nuối, khi chúng ta nghĩ về nó, nhớ về nó chính là lúc chúng ta đã chẳng thể quay về. Thế nên, ông mới nói rằng, ông không viết quyển sách này cho trẻ em, ông viết quyển sách này cho ai đã từng là trẻ em. Đây là một "tấm vé" chỉ dành riêng cho những người đã từng có tuổi thơ ngồi lại chuyến tàu ấy trong sự hoài niệm.  

   Tuổi thơ của tôi cũng giống như cu Mùi. Từng rất hồn nhiên, rất ngây ngô.Từng mong ước được chơi thỏa thích với các bạn, chẳng cần học bài. Từng mong muốn chẳng cần ngủ trưa, tự do ăn những thứ mình thích. Từng phá phách, bày đủ trò cùng đám bạn hàng xóm. Từng cười một cách vui vẻ và cũng từng khóc một trận thật to. Trong cái tuổi thơ ấy, chẳng lo toan, chẳng  gò bó như bây giờ. Chẳng mong muốn không cần ngủ trưa vì bây giờ có những lúc bận đến nỗi muốn cũng chẳng ngủ được. Chẳng tự do ăn những thứ mình thích vì sợ sức khỏe kém đi. Chẳng còn cười khanh khách khi vui và khóc lóc thật lớn khi buồn. Bởi trưởng thành rồi, chẳng còn những cảm xúc, suy nghĩ non nớt như vậy nữa. Bởi có những thứ chỉ tồn tại sau hai chữ đã từng. Bởi có những thứ sẽ mãi là hoài niệm.

    Sống trong một thành phố lớn, đầy bộn bề. Một con người bé nhỏ ngồi trong nhà, cạnh cửa sổ cùng cái nắng nhẹ, trên tay cầm quyển sách này, thì chẳng còn gì tuyệt vời hơn. Đọc quyển sách nhẹ nhàng mà không kém phần hấp dẫn này sẽ đưa ta về lại với cuộc sống giản đơn, với bầu trời bé thơ mà chỉ con nít mởi hiểu được. Sẽ cho ta ngồi lên một chuyến tàu thật đặc biệt quay về với tuổi thơ. Cái sự mộc mạc, giản dị ấy, từng dòng từng dòng, khắc thật sâu trong tim tôi. Cái sự hoài niềm về một thời đã qua, hoài niệm về những giây phút ngô nghê lúc là trẻ nhỏ, hoài niệm về trạng thái của bản thân lúc ấy-hồn nhiên, vui vẻ, ngô nghê.

    Cuộc sống dù bộn bề đến đâu, hãy cho bản thân một thời gian để yên tĩnh lại, hoài niệm lại. Bởi, những người đã trưởng thành, đã từng có một tuổi thơ chắc chắn sẽ rất rất cần nó - tấm vé quay về tuổi thơ, quay về sự hồn nhiên, quay về cuộc sống giản đơn đã từng có. "Chiếc vé tuổi thơ đó, bạn cứ giữ kỹ trong túi áo, vì không có người soát vé trên chuyến tàu đặt biệt này."

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Vũ Thị Như Quỳnh

       Cuộc đời con người con dài lắm, ngay cả khi bạn ngỡ rằng mình đã đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp nhưng vẫn luôn có người sẽ đẩy được bạn xuống. Tôi đã đọc rất nhiều sách, với tôi mỗi một quyển sách là một người bạn hiền nhưng để chọn được một người bạn luôn đồng hành với mình làm bài học đầu đời thì rất khó. Ngay vào hôm 10/5 không lâu, tôi đã được người bạn của tôi tặng cho một cuốn sách tên là " Cha giàu cha nghèo" thì tôi đã xác định được cuốn sách này sẽ giúp tôi mở ra bài học đầu tiên về "đồng tiền" mà bấy lâu nay con người vẫn luôn theo đuổi một cách không có tính toán. Mọi người hãy cùng thử đọc nhé.

       Ngay từ bé, tôi đã được bố mẹ dạy bảo rằng " cố gắng học thật giỏi, đỗ vào đại học tốt để sau này ra xã hội sẽ có được công ăn việc làm ổn định". Tôi đã nghe theo răm rắp những gì bố mẹ nói, tôi đã học hết môn này đến môn nọ để đạt được thành tích kết quả mong muốn nhưng khi bước chân ra ngoài cuộc sống, tôi hầu như mù tịt về các khoản tính toán chi tiêu về đồng tiền, ngay cả cách trả giá hay tiêu dùng cho một thứ đồ có ích cũng không biết và tiền của tôi cứ trôi đi một cách vô bổ không có đầu tư vào một cái gì bổ ích. Bố mẹ tôi cũng vậy, họ học giỏi,họ xây nhà , họ biết tính toán chi li nhưng họ sẽ không bao giờ tính được đằng sau ngôi nhà khang trang ấy là tiền nợ sẽ bao nhiêu và mất bao nhiêu lâu sẽ trả được nợ. Mỗi ngày thức dậy, họ không hề thấy vui vẻ và cứ nghĩ về cách làm sao trả được nợ và làm sao kiếm được nhiều tiền hơn. Ngày qua tháng lại có cứ nặp lại cuộc sống như vậy mà đã không thể biết được rằng họ đã trở thành nô lệ của đồng tiền.

      Có một câu nói trong cuốn sách Cha giàu cha nghèo mà tôi rất tâm đắc đó là" Người nghèo và trung lưu làm việc vì tiền . Người giàu bắt đồng tiền làm việc cho mình" Không có gì khó khi nhận ra rằng những người trung lưu hay nghèo trong xã hội luôn luôn suy nghĩ làm thế nào để kiếm được nhiều tiền mà họ chưa bao giờ sám nghĩ rằng làm thế nào để  bắt đồng tiền phải trả lương cho mình, làm việc theo ý muốn của bản thân. Có lẽ bởi vì "học cách làm việc vì tiền thfi hết sức đơn giản dễ dàng, còn như học cách bắt đồng tiền làm việc cho mình lại khó hơn". Khi bắt đồng tiền làm việc cho mình thì điều đầu tiên là mình phải đi khắp nơi học hỏi cả hai cách kiếm tiền của  người nghèo và người giàu. Người giàu họ sẽ đầu tư và thu lợi nhuận ở khắp mọi nơi khắp mọi công ty mà họ đã mua cổ phiếu và đúng như dự đoán của họ nếu đùng. Họ chấp nhận rủi ro vì không ai biết trc đc điều gì sẽ xảy ra và khi thắng cuộc thfi đồng tiền sẽ được nhân lên gấp đôi gấp ba thậm chí gấp mười so với số gốc mình bỏ ra . Nhưng với người nghèo thì họ không dám làm vì họ sợ thất bại, họ sợ tay trắng khi không thành công. Cái suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu khiến họ cứ nai lưng ra chạy theo tiền làm việc dù được nhiều hay ít.

         Quay trở lại vấn đề, với sã hội hiện nay tôi nghĩ rằng dù bản thân mình có học cao đến đâu giỏi giang đến đâu mà không tiếp xúc với xã hội con người, tiếp xúc với tài sản và tiêu sản thì có lẽ bao nhiêu năm học họ giỏi đến đâu cũng không bằng một người đã bươn trải xã hội từ sớm mà không học cao. Mặc dù học nhiều rất tốt nhưng phải theo kịp thời đại, theo kịp  lối sống xã hội.

      Tôi chỉ giới thiệu một phần tinh hoa của sách còn lại mọi người hãy tự cho bản thân tìm hiểu vì đây là một cuốn sách rất hay và bổ ích. Cuốn sách " Cha giàu cha nghèo" bày cho bạn cách làm chủ đồng tiền trong tay, giúp bạn nắm được quy luật tạo ra tiền ngày càng tạo dựng được nhiều tiền hơn và có cuộc sống như ý mong ước.Hãy thử đọc một lần nhé. Đó không chỉ là một người bạn hiền của tôi mà nó còn là người bạn đầu tiên mở ra cho tôi một suy nghĩ mới mẻ về cách kiếm tiền cũng là bài học đầu giúp tôi hiểu được quy luật làm ra tiền.