Lỗi: Trang web OLM.VN không tải hết được tài nguyên, xem cách sửa tại đây.

Bài văn số 103

                                                                                 

1. Theo em, tình huống nào dẫn đến lời thoại trong bức ảnh trên?

2. Em hãy trình bày suy nghĩ của mình về vấn đề: "Virus kì thị" còn đáng sợ hơn cả COVID-19.

-----------------------------

     Các bạn trình bày lời giải đầy đủ của mình vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Ba bạn có lời giải hay và sớm nhất sẽ được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200 000 đồng, giải nhì 100 000 đồng, giải ba 50 000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 28/02/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 28/02/2020.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 103:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Nhã Lan

1.            Những hình ảnh trên khiến ta liên tưởng đến một loại virus đang bùng phát gần đây được gọi là virus corona ( COVID-19) – một thảm họa năm 2020 xảy ra trên toàn thế giới. Đặc biệt là khu vực Vũ Hán ở Trung Quốc, nơi phát ra nguồn virus này đã chịu một áp lực rất lớn về số người tử vong, số ca nhiễm đang tăng lên một cách nhanh chóng, đang ở mức đáng báo động, nó không chỉ xảy ra ở Trung Quốc mà toàn thế giới. Nhưng đáng buồn, đáng thương nhất vẫn là nhưng người dân sống ở khu vực có nguồn virus đó, khiến họ hàng ngày sống trong sự lo sợ, hoang mang, thậm chí là tuyệt vọng khi người thân, bạn bè dần ra đi, không đủ thiết bị, nguồn nhân lực cứu chữa, bị cách ly với khu vực xung quanh và còn bị mọi người  xa lánh, kì thị, chỉ trích, lên án. Lúc này, có người đã lên tiếng nói rằng:’’ Tôi rất xin lỗi, nhưng không phải tất cả người Trung Quốc đều xấu’’. Đúng vậy, họ thành thật xin lỗi, mong mọi người hãy thông cảm và thấu hiểu cho nỗi khổ của họ, không phải tất cả người Trung Quốc đều xấu, đều ích kỷ, tham lam,…Họ chỉ cảm thấy không công bằng khi chỉ vì hành vi tồi tệ của một số người đã khiến mọi bạn bè trên thế giới cho rằng họ đều đáng phải chịu đựng dịch bệnh này.

2       Tình yêu thương giữa con người với con người luôn là một điều vô cùng thiêng liêng, nó thể hiện sự gắn bó, sự sẻ chia và đồng cảm trước những mảnh đời bất hạnh. Ngày nay, khi xã hội ngày càng phát triển con người đang dần phải đối mặt với nhiều khó khăn trong cuộc sống thì tình cảm ấy cũng đã trở nên nhạt dần và được thể hiện rõ qua đại dịch virus corona còn được coi là thảm họa năm 2020. Virus này đã khiến bao nhiêu người lo sợ, hoang mang khi tỉ lệ tử vong, số ca nhiễm đang ở mức rất cao. Đặc biệt đối với những người dân sống ở Vũ Hán- họ đang chịu cả một áp lực rất lớn về thể chất lẫn tinh thần. Họ không chỉ chịu sự khủng hoảng, mất mát của virus corona gây ra mà còn chịu cả sự xa lánh, kì thị, chỉ trích của mọi người xung quanh. Điều này đã dẫn họ đến sự tuyệt vọng một cách nhanh chóng. Vì vậy, mỗi ai trong chúng ta đều có thể thấy COVID 19( virus Corona) không phải là nguy hiểm nhất mà đáng sợ hơn hết là sự kì thị, xa lánh,.. của mọi người xung quanh gọi chung là Virus kì thị.

     Trong những năm trở lại đây, chắc hẳn sau dịch Tả lợn Châu Phi chúng ta chưa từng bắt gặp một đại dịch như Virus Coronan thế này. Chúng lây qua nhau bằng con đường hô hấp vì vậy chỉ trong một ngày cũng đã khiến số ca nhiễm loại dịch này tăng lên ở mức báo động, sự ra đi của vài chục mạng người chỉ trong tích tắc. Đặc biệt là ở Trung Quốc, tính đến thời điểm hiện nay số ca nhiễm đã vượt ngưỡng 40 000 người, số người chết khoảng  908. Còn trong số 91 ca tử vong ở Hồ Bắc, 73 người thiệt mạng tại tâm dịch Vũ Hán, thế giới có 17 387 ca nhiễm Corona. Không riêng Trung Quốc mà còn ở Hàn Quốc, số ca nhiễm cũng ở mức đáng kể hơn 104 người nhiễm.

     Vậy chính phủ của họ đã và đang làm gì để chống lại dịch COVID-19 này? Họ đã cách ly người nhiễm, không cho tiếp xúc với người xung quanh, xây thêm bệnh viện, điều động thêm nguốn nhân lực . Bộ y tế cũng đưa ra một số biện pháp để phòng chống dịch Corona như:  Phải rửa tay thường xuyên bằng xà phòng hoặc nước rửa tay, phải rửa thật kĩ ; cần thiết trang bị thêm nước rửa tay khô, để dễ mang theo bên mình. Không để cho cổ họng bị khô, uống nhiều nước.  Súc miệng nước muối và nhỏ mắt, sát khuẩn thường xuyên. Cuối cùng là tránh tiếp xúc với người bệnh hoặc có nguy cơ nhiễm bệnh, hoặc có các triệu chứng của cảm thông thường,…

     Bên cạnh đó, thái độ của những người trong nước và bạn bè quốc tế đối với khu vực nhiễm đó như thế nào? 

Ở Trung Quốc thì khu vực Vũ Hán không chỉ bị cách ly, mà còn bị bạn bè xa lánh, kì thị, thậm chí còn bị chỉ trích nặng nề là người đã dẫn đến nguồn dịch đó. Họ còn bị chính phủ của mình đuổi bắt, bài xích những người đi ra từ Vũ Hán. Điều này đã khiến cộng đồng mạng lên tiếng nhận xét hình như chính phủ Trung Quốc cũng như  một vài nước khác trên thế giới đang xem "kẻ thù" là người đến từ vùng dịch chứ không phải chủng virus nguy hiểm.

    Vâng, đúng vậy trong khi người dân Hàn Quốc biểu tình lớn như vậy, thậm chí còn dùng cả máy kéo để phản đối, chặn đường, không cho phép Chính phủ Hàn Quốc đưa 720 người dân Hàn Quốc từ Vũ Hán trở về. Còn Nhật Bản, Mỹ bận bịu thu tiền người bệnh muốn trở về nước. Có lẽ đây chính là sự ích kỷ, một phần tội ác của con người khi đối mặt với nguy hiểm thì họ sẽ luôn bảo vệ bản thân trước mà bỏ rơi những người mà họ xưng rằng ruột thịt, đồng bào. Ngược lại, chính phủ Việt Nam chỉ tuyên bố một câu đơn giản “sẵn sàng đón bà con về nước”. Chúng ta, cũng sẵn sàng chào đón bà con, đồng bào về nước, không gì hơn khi những lúc khó khăn, vòng tay của người Việt lại khiến cho những người con xa xứ cảm thấy được bảo vệ và chở che. Thật là xúc đông biết bao trước tấm lòng nhân hậu, bao dung của những con người Việt Nam. Họ không ngần ngại đón nhận những người từ khu vực nhiễm bệnh về, còn chuẩn bị đầy đủ các cơ sở vật chất.

    Chính nhờ sự quan tâm đó thì dịch COVID-19  đang phát triển chậm ở Việt Nam, không có người Việt Nam nào bị bỏ lại trong cuộc chiến dịch bệnh corona cả . Tính đến hiện nay Việt Nam chỉ có 15 ca nhiễm virus Corona và trong đó đã có 3 ca đã điều trị thành công , cùng với những ca nhiễm khác đang có tiến triển tốt. Không riêng gì cộng đồng Việt Nam, còn cả bạn bè quốc tế đã nhìn nhận Việt Nam một con mắt khác chứa đầy sự khâm phục,.. trước hình ảnh các bác sỹ Việt Nam chữa trị thành công bệnh nhân corona xuất hiện trên quảng trường New York . Đó cũng như là một lời ngợi ca của thế giới với thành công của Việt Nam.

   Từ đó, tôi mong rằng không riêng gì bạn bè quốc tế mà còn cả những đất nước đang có số người nhiễm, số người tử vong ở mức cao thì hãy luộn  mở rộng tấm lòng mình để đón nhận những người nhiễm phải dịch COVID-19 ấy, như con người  VIệt Nam. Không có sự ích kỉ, chỉ trích, xa lánh mà thay vào đó là sự quan tâm, hỗ trợ, động viên  vì vậy dưới đôi tay của các vị bác sĩ kì tích đã xảy ra:” họ hoàn toàn được cứu sống”.

    Cuộc sống sẽ thật tốt đẹp biết bao khi con người biết đồng cảm, sẻ chia, quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau. Chính nhờ thứ tình cảm giản dị, mộc mạc ấy sẽ giúp chúng ta vượt qua,  đẩy lùi được  đại dịch “Virus Corona”. Ngược lại, nếu ai không có thứ tình cảm tốt đẹp đó thì đôi khi bản thân mình lại là người gây ra sự tuyệt vọng, đau khổ cho người khác, nó được gọi là ‘’ Virus kì thị” – loại virus còn đáng sợ hơn cả Virus Corona ( COVID-19).

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Bùi Thị Kim Hằng

Trả lời:

1. Theo em, tình huống nào dẫn đến lời thoại trong bức ảnh trên?

Những hình ảnh trên khiến chúng ta nghĩ ngay đến đại dịch COVID_19 trong thời gian gần đây, khi mà ở một số bộ phận người dân một số nước có sự phân biêt, kì thị đối với những người bị nhiễm loại vi rút này hoặc với những người đi từ vùng dịch từ Vũ Hán trở về đang có nguy cơ mang trong mình dịch bệnh này.

2. Em hãy trình bày suy nghĩ của mình về vấn đề: "Virus kì thị" còn đáng sợ hơn cả COVID-19

        Virus là tác nhân gây nên những căn bệnh truyền nhiễm dễ lây lan, ảnh hưởng đến sức khỏe và tính mạng của con người. Đã có rất nhiều dịch bệnh gây chết người hàng loạt trong lịch sử loài người như dịch thổ tả, dịch bạch hầu, dịch sốt rét,...Nói như vậy ta có thể thấy sự nguy hiểm khi virus xâm nhập vào cơ thể chúng ta. Thế giới đang đối mặt với một loại virus mang tên COVID_19. Nhưng sự nguy hiểm và đáng sợ hơn trong những ngày gần đây không phải là dich COVID_19 mà sự đáng sợ ghê gớm mà tôi muốn nói, đó chính là "virus kì thị".

          Sự kì thị chính là sự xa lánh, ghét bỏ, không giao lưu, tiếp xúc với một ai đó hay một nhóm đối tượng nào đó. Sự kì thị thể hiện ở hành vi và thái độ. Đã có rất nhiều cơ quan, tổ chức, người dân  cùng chung tay để giúp người bệnh chữa trị, góp phần nhanh chóng đẩy lùi dịch. Trong khi những người bệnh đang cố gắng chống dọi với bệnh tật, đang cần sự quan tâm, động viên và giúp ỡ của cộng đồng thì một bộ phận không nhỏ lại xa lánh và kì thị họ.

        Sự kì thị ấy chính cách cư xử của nhưng con người không có lương tri, bị băng hoại về đạo đức và tình thương. Điều đó thật đáng sợ. Bởi lẽ, con người dần trở nên ích kỉ, chỉ nghĩ riêng cho tính mạng của mình mà quên đi trách nhiệm với cộng đồng; con người trở nên vô cảm, bàng quan, thờ ơ trước nỗi đau của đồng loại. Cách nhìn ấy, lối sống ấy bắt nguồn từ thói thực dụng, chỉ biết nghĩ cho lợi ích của bản thân. Thử hỏi "virus kì thị" có đáng sợ hơn đại dich COVID_19 không?

       Hiện nay, Trung Quốc chính là "cái rốn" của dich COVID_19, Tiếp sau đó là Hàn Quốc và còn nhiều quốc gia khác nữa. Mặc dù số người nhiễm vi rút ở các quốc gia này lên tới hàng ngàn người . Số người chết không hề khiêm tốn, cũng lên tới hàng ngàn, hàng trăm người. Những con số ấy khiến chúng ta giật mình và sợ hãi. Nhưng bạn  hãy nhìn và bạn thấy gì về việc những y bác sĩ đang  chữa trị cho các bênh nhân nhiễm COVID_19. Nhưng con người này_ những y bác sĩ mặc Blue trắng đang ngày đêm túc trực, điều trị cho bện nhân nhiễm bệnh. Thật cảm động khi ta bắt gặp những giấc ngủ vội vàng, chớp nhoáng của các bác sĩ trên băng ca cứu thương;  hình ảnh các nữ ý tá người Trung Quốc tự nguyện cạo trọc đầu để ngăn ngừa con  đường lây lan của virus, tránh ảnh hưởng đến cộng đồng hay những y sĩ, bác sĩ đã qua đời khi trong quá trình cùng bênh nhân chống chọi với COVID_19,…Họ là những y bác sĩ, họ cũng chỉ là những con người bình thường, có gia đình, người thân đang chờ đợi  nhưng vì cộng đồng, vì sự sống của mọi người mà họ đã trở thành những “chiến sĩ áo trắng” với những nghĩa cử cao đẹp, giữ đúng lời thề khi bước vào ngành y. Họ dám đương đầu, tuyên chiến với COVID_19 để chữa trị cho người bênh, góp phần đẩy lùi dịch bệnh.

        Vì một thế giới tốt đẹp, mỗi cá nhân nên có cách nhìn nhận về tình hình nóng bỏng của dịch COVID-19 mà từ đó có cách hành xử nhân văn, tốt đẹp để mau chóng tiêu diệt loại “ôn dịch” này. Xin đừng  kì thị người nhiễm bệnh, hãy dang tay giúp đỡ họ trong khả năng của mình!

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Nguyễn Nguyệt Anh

1. Từ khi virus Covid-19 lây lan ở Trung Quốc và có giấu hiệu lan manh sang các nước  khác, đến nay người dân Trung Quốc ngoài việc phải khổ sở chống dịch, còn phải chịu đựng sự kì thị của các nước trên thế giới. Họ chửi rủa việc mà người Trung Quốc không hề cố ý làm, đó là vô tình lây lan virus cho người dân nước họ. Đứng trước cảnh kì thị của người dân trên thế giới, những người Trung Quốc chỉ có thể nói "tôi rất xin lỗi, nhưng không phải tất cả người Trung Quốc đều xấu". Họ xin lỗi thế giới, xin lỗi người dân vì không may đã để dịch bệnh lây lan; nhưng họ cũng mong mọi người hiểu rằng, vì những người thiếu ý thức và vì sự lây lan chóng mặt khó kiểm soát của virus, chứ không phải tất cả những người TQ đều xấu và đáng bị kì thị.

2. 

    Hiện nay, đang diễn ra một dịch bệnh rất phổ biến,  được báo đài loan tin thường xuyên;  đó chính là virus COVID-19 ,loại virus bắt nguồn từ Trung Quốc. Cũng chính vì sự nguy hiểm và lây lan chóng mặt của virus này; TQ đã phải chịu một hậu quả rất nghiêm trọng, cùng với đó là sự nhìn nhận của những nước khắp thế giới về TQ, về người Châu Á cũng bị lệch lạc đi.

    Virus corona sinh ra ở Trung Quốc làm nhiều người dân nhiễm bệnh, do sự lây lan chóng mặt cua nó (lây qua đường hô hấp) nên từ một số người dân nhiễm bệnh đến hàng chục nghìn người nhiễm và hàng nghìn người chết. Sự việc lần này diễn ra quá nhanh chóng khiến người dân TQ không kịp trở tay, đem ra rất nhiều đau thương và mất mát. Từ đây có thể thấy, tình hình hiện tại của TQ đang chuyển biến rất xấu.

   Bởi tính chất lây lan lần đáng lo ngại này, dĩ nhiên các nước láng giền hay những nước có người dân TQ sang du lịch cũng bị ảnh hưởng không ít. Chỉ cần một vài người trong thành phố này lây lan đã gây hoang mang không ít người dân trong thành phố kề cạnh trong nước; khiến công việc của một số doanh nghiệp tạm gác lại, khiến các chủ nông không bán nổi sản phẩm tiêu thụ khi người dân chẳng hề dám bước ra khỏi nhà. Và phổ biến nhất là một số nước phải cho học sinh tạm nghỉ học, làm ảnh hưởng rất nhiều đến chất lượng giáo dục, ảnh hưởng đến kế hoạch sẵn có của bộ giáo dục, của nhà trường, của học sinh.  Nói chung, virus lần này ảnh hưởng rất nghiêm trọng từ TQ đến thế giới. Và cũng vì thế nên một số người dân tỏ ra chán ghét, kì thị người TQ, một số thành phần có định kiến từ trước chuyển sang kì thị gắt gao người Châu Á. Cụ thể, Tại Nhật Bản, hashtag Người Trung Quốc đừng đến Nhật Bản đang lan truyền trên Twitter.  Ở Pháp, trang nhất một tờ báo địa phương chạy tiêu đề: "Báo động da vàng". Ngoài ra, chính mắt tôi cũng nhìn thấy trên mạng xã hội facebook; không ít người dân Việt Nam lao vào chửi rủa, kì thị người TQ vì sự lân lan của virus lần này.

   Nhưng có nhất thiết phải làm như vậy? Thử hỏi, TQ làm gì sai? Người TQ làm gì sai khi chính họ cũng không kiểm soát được dịch bệnh lần này. Dĩ nhiên, cũng có những người vô ý thức làm dịch bệnh lây lan rộng hơn; nhưng không thể vì thế mà kì thị người 

TQ, chửi rủa người Châu Á; một hành động rất kém văn minh, ích kỷ và thiểu tỉnh táo. Nếu tất cả những vị bác sĩ bỏ việc vì sợ bị nghiễm bệnh từ bệnh nhân thì sự lây lan của virus sẽ khủng khiếp đến mức nào? Để rõ hơn, hãy đặt vào hoàn cảnh của bản thân; nếu bạn không may bị nhiễm virus và bị mọi người xa lánh, kì thị, bạn sẽ hiểu rõ cảm xúc của người dân TQ hiện tại; đã không may bị nhiễm virus, không được sống một cuộc sống bình thường như trước; còn bị người khác chửi rủa, xa lánh; cảm giác đó khủng khiếp đến nhường nào? Hãy nhìn những vị "thiên thần áo trắng" kia xem? Họ cũng giống bạn ở chỗ đều là con người, đều có nỗi sợ và sợ chết là nỗi sợ hằn sâu trong tiềm thức chúng ta, nên nhớ bạn sợ chết và bác sĩ cũng vậy. Nhưng cứ nhìn mà xem, có rất nhiều bác sĩ sẵn sàng hy sinh cả thời gian, sức khỏe và thậm chí là mạng sống để cứu chữa những người mắc bệnh và chính họ cũng biết rõ, họ đang cứu người cũng có thể đang giết mình; nhưng họ không hèn hạ rút lui. Sự cao cả, sự vĩ đại của bác sĩ là điều chúng ta cần học hỏi rất nhiều. Mấy ngày gần đây, lúc tâm dịch đang gây bão, tôi có đọc được một bài báo viết về màn cầu hôn của một chàng trai với nữ y tá, cụ thể chàng trai nói: "Nếu em là thiên thần cứu người, tôi muốn trở thành chiếc lông vũ trên đôi cánh của thiên thần để đồng hành và hỗ trợ em!". Đọc đến đây tôi không khỏi xúc động và chính câu nói này cũng giúp tôi nhận ra, trong lúc này; thứ cần nhất chính là sự đồng cảm và ủng hộ của những người như chúng ta đến với tất cả những người nhiễm bệnh và các bác sĩ đang chữa bệnh.

    Chúng ta là con người, đã là con người sẽ có ham muốn được kết nối. Khi chúng ta kì thị hay xa lánh người khác chúng ta cũng sẽ chẳng vui vẻ gì; bởi vì hành động của chúng ta tạo nên cảm xúc chứ không phải ngược lại. Nếu như ai cũng kì thị người khác khi gặp khó khắn, thì sự cô độc, ích kỉ, hèn nhát sẽ xâm chiếm con người ta; và tôi cam đoan nó đáng sợ hơn virus COVID-19 rất nhiều. Vì dịch bệnh dù nguy hiểm đến đâu, nhờ y học hiện đại và sự hỗ trợ lẫn nhau giữa người và người, con người chắc chắn sẽ có thể chữa được; nhưng nếu như không có sự gắn kết giữa các cá thể, chỉ toàn kì thị nhau; tôi cam đoan một mình cá nhân chẳng thể làm đợt dịch này chuyển biến khá hơn. Thế nên, hãy nhớ rằng, virus không đáng sợ, đáng sợ là sự kì thị của chúng ta!